Tình Không nhìn bóng dáng cô, đột nhiên, như là bóng cao su rút hơi.
Đúng vậy, có lẽ đến Sở Ngự Bắc cũng là thân bất do kỷ, các cô tranh cái này thì có ý nghĩa gì chứ?
Diệp Nam Sanh giơ ngón tay cái lên với Tình Không, “Lộ Lộ, cậu thật sự rất là lợi hại, hai ba câu liền nói để cho người đi rồi.”
Tình Không ôm đầu vai Diệp Nam Sanh, rầu rĩ nói, “Diệp Tử, sau này đừng nhắc lại chuyện của tớ và Sở Ngự Bắc nữa, được không?”
Diệp Nam Sanh chớp mắt to vài cái, “Lộ Lộ, thích liền thích, không có gì đâu, cùng lắm thì coi như cuối cùng không thể có kết quả tốt, chúng ta ít nhất không hối hận.”
"Minh Mị kia thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng bạn cô ta thật là hỏng bét.”
“Đúng vậy, tuổi còn trẻ, tế thế cứu người, vạn người kính ngưỡng, tớ không nên nói cô ta như thế, Diệp Tử, tớ không thích chính mình như vậy.”
Tình Không cảm thấy, thật ra cô ta không phải là người xấu gì, chỉ là trong tiềm thức biết chính mình không có khả năng là bạn bè với cô ta.
Lúc nói chuyện cũng liền không để lối thoát.
Diệp Nam Sanh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Nghĩ như thế làm gì? Người tồn tại không phải là cầu một chút thống khoái ư? Sống đến nghẹn khuất như vậy, còn không bằng một cái cá mặn.”
“Đi thôi, chúng ta ăn lẩu đi……”
Tình Không cười cười, nếu mỗi người đều có thể vô tâm vô phổi giống như Diệp Nam Sanh vậy, thật là tốt biết bao.
……
Tình Không dạo phố xong, cùng Diệp Nam Sanh ăn xong cơm tối mới về nhà.
Trở lại biệt thự đã là hơn chín giờ đêm, Tiểu Thất đại khái rầu rĩ không vui mà ghé vào cửa, thấy Tình Không trở về, lập tức tinh thần phấn chấn nhào tới.
Nhìn dáng vẻ, Sở Ngự Bắc còn chưa trở về.
Cô tiện tay ném đồ mang về trên sô pha.
Tiểu Thất đại gia đại khái là buổi tối không có ăn no, ngao ngao kêu không ngừng, Tình Không đi tủ lạnh tìm mấy khối thịt bò đút nó, lại nằm một hồi mới lên lầu tắm rửa.