Mục lục
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Khuôn mặt nhỏ thực thỏa mãn, mắt đều lấp lánh tỏa sáng, giống như ăn chính là mỹ vị thiên hạ, nhưng Sở Ngự Bắc nhìn đến thẳng nhíu mày, nơi này xe tới xe đi, cứ như vậy đứng ở bên đường cái ăn đồ vật, đây là ăn tro bụi sao?

Đảo mắt, lại thấy cô chạy tới một cửa nhà hàng bên cạnh.

“Dừng xe sang bên đi.”

Tần Hãn giật mình, “Tiên sinh, người ở đây quá nhiều, ngài đi xuống phỏng chừng sẽ gây ra oanh động, chúng ta lại không có mang người theo, không thể bảo đảm an toàn của ngài.”

“Dừng xe là được, chú không cần đi theo.”

Khi nói chuyện, Sở Ngự Bắc đã lấy khẩu trang ra, còn có kính râm mang lên.

Tuy rằng anh không thích nổi bật, số lần ra ánh sáng không nhiều lắm, nhưng dân chúng nhận ra được anh vẫn là rất nhiều, anh cũng không muốn bị vây xem.

Xuống xe, anh mới phát hiện, Lộ Tình Không tiến vào chính là một cửa hàng mua bán hàng cũ.

Anh đẩy cửa của cửa hàng ra, liền thấy thân ảnh nhỏ xinh đẹp kia, đang nghị luận cái gì đó với nhân viên cửa hàng trước quầy.

“Quần áo này thật là của tôi, tôi chỉ là thiếu tiền mới lấy tới bán, vì sao các người cứ nói quần áo này không phải là của tôi chứ?”

“Tiểu thư, cô cũng biết chúng tôi là cửa hàng sencondhand bình thường, cho dù quần áo này là của cô, chúng tôi cũng không ra nổi giá cả, quần áo này mua bao nhiêu tiền? Tôi trả ngót nghét khoảng một vạn, cô chịu bán cho tôi sao? Tôi cũng là vì tốt cho cô, đi đi đi đi.”

Lộ Tình Không khẽ cắn môi, dù sao quần áo cũng là nhặt không trả tiền, quản nó mua tới là trăm vạn hay là ngàn vạn, dù sao sau này cũng không có cơ hội mặc, “Tám ngàn liền tám ngàn…… Ai ai, anh làm cái gì?”

Lời nói của Tình Không còn chưa nói xong, quần áo trong tay đã bị người đoạt đi, còn trực tiếp nhét trở lại túi của cô.

Mùi hương cùng với hơi thở quen thuộc đánh úp lại, cô gần như không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là ai.

Cô trợn tròn mắt nhìn người tới, một thân võ trang kia của anh…… Thật đúng là ba mẹ cũng nhận không ra, Tình Không co rút khóe môi, “Sao anh lại ở chỗ này?”

Sở Ngự Bắc tự nhiên sẽ không trả lời vấn đề của cô, không nói hai lời kéo tay nhỏ của cô liền đi ra ngoài.

Tình Không không rõ tình hình, nhịn không được quay đầu lại nói với nhân viên cửa hàng secondhand, “Đã nói tám ngàn, lát nữa tôi quay lại……”

Vừa dứt lời, đầu nhỏ đã bị một bàn tay to xoay trở về.

Nhân viên cửa hàng sau lưng lại đang khe khẽ nói nhỏ, “Dáng người người đàn ông kia thật tốt, không nhìn mặt cũng biết là đại soái ca, khí tràng cũng rất cường đại, hẳn không phải minh tinh nào đó chứ?”

“Lại nói, tôi cũng cảm thấy có chút quen mắt, luôn cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào đó……”

Tình Không bị anh kéo một đường tới ngoài cửa, nghe thấy anh gọi điện thoại cho Tần Hãn, tựa hồ là bảo anh ta chạy xe đến nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK