Lời này của Tình Không xác thật có phần cố tình giải thích cho Sở Ngự Bắc nghe.
Trong lòng Sở Vân Triết dâng lên từng đợt quái dị, không biết vì sao, Lộ Tình Không nhỏ xinh linh động tránh ở sau lưng chú nhỏ cao lớn thanh lãnh, có loại hài hòa nói không nên lời.
Chú nhỏ lạnh nhạt kia của anh tựa hồ cũng cố ý che chở cô.
“Hôm nào đó anh lại đến tìm em.” Cuối cùng Sở Vân Triết bỏ xuống một câu như thế, không dây dưa quá nhiều.
Thẳng đến tiếng xe của anh vang lên, Tình Không mới vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thở ra một hơi.
Ai ngờ giây tiếp theo, tay cô liền rơi vào trong lòng một bàn tay to khác.
Sở Ngự Bắc gần như là thô lỗ mà kéo Tình Không đi tới ghế sau.
“Làm cái gì nha?” Tình Không bị sắc mặt của anh làm cho người ta sợ hãi, muốn tránh thoát tay anh.
“Đi xuống!” Lời này, Sở Ngự Bắc là nói với Tần Hãn.
Tần Hãn sờ sờ cái mũi, thức thời xuống xe.
Sau khi quen biết Tình Không tiểu thư, tính tình tiên sinh càng ngày càng không tốt, nhưng ít ra cũng có nhân khí, đây không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Xoạch” một tiếng, là âm thanh cửa xe khóa lại.
Tình Không nuốt ngụm nước miếng, trốn sang bên cạnh.
Động tác này càng là chọc giận Sở Ngự Bắc.
Anh rút giấy ở một bên qua, cánh tay dài vung lên, kéo người đến trong lòng ngực, dùng sức lau trên môi mêm mại của cô.
Sở Ngự Bắc cực ít có loại cảm xúc phẫn nộ giống như vậy, động tác trong tay thô lỗ không lưu tình chút nào, giống như muốn lau xuống một tầng da môi của Lộ Tình Không.
“Ưm…… Đau……” Tình Không chụp lấy bàn tay anh, giọng nói rất là ủy khuất.
Sở Ngự Bắc không để ý tới cô, ném khăn giấy trong tay xuống, lại rút mấy tờ nữa, tiếp tục lau.
Tình Không tự nhiên biết anh giận cái gì, nhưng cô cũng ủy khuất, là Sở Vân Triết không phân trần cường hôn cô, cô đã ói ra đến nước mật đắng rồi nha.
“Dừng tay! Để tôi tự làm, tôi còn ghê tởm hơn anh đấy!” Tình Không dùng cái trán đụng anh, tức giận nói một câu.
Rồi mới tự mình rút khăn giấy, không ngừng lau lên môi của mình.