Sở Ngự Bắc cắn chặt răng, chậm rãi nhắm mắt lại, những cảm xúc dời non lấp biển cuồn cuộn không ngừng nảy lên trong lòng, gần như muốn chôn vùi cả người của anh.
Sở Ngự Bắc gần như có thể chắc chắn, người vừa rồi Diệp Nam Sanh bảo anh đi cứu chính là Lộ Tình Không.
Cuộc điện thoại Diệp Nam Sanh tiếp được giữa đường kia đại khái chính là cô gọi tới, nói cho Diệp Nam Sanh cô thoát hiểm.
Lại hoặc là, cô hoàn toàn đã nhìn thấy anh, chỉ là vẫn luôn tránh mà không gặp anh.
Nếu anh không đoán trước sai, ngày ở sân bay đụng phải bé trai kia, chính là ngày cô trở về, cô vẫn luôn trốn tránh anh.
Bé trai vẻ mặt thông minh kia là con anh, nhất định là con anh.
Bằng không giải thích không được loại hảo cảm không giải thích được của mình với thằng bé, anh từ trên người bé trai nhìn thấy bóng dáng cô, cũng không phải là ảo giác.
Đó chính là con của anh.
Nửa ngày sau, nắm tay nắm chặt của Sở Ngự Bắc mới buông ra, đôi mắt sâu thẳm một mảnh thanh minh.
Lộ Tình Không, bốn năm trước, em tàn nhẫn, không thể tưởng được 4 năm sau, em càng ác hơn!
Mặc Trần lo lắng sốt ruột nhìn anh, “Sở đầu gỗ, Mặc diễn xong rồi, kế tiếp chú tính toán làm như thế nào?”
“Anh cảm thấy sao?” Sở Ngự Bắc hỏi lại.
“Anh không có kinh nghiệmbị phụ nữ mang cầu chạy đi, anh không giúp được chú. Chậc chậc, Sở đầu gỗ, nhìn không ra a, bốn năm trước, Lộ Tình Không cô nhóc kia vừa mới thành niên đi, bộ dáng cắn một ngụm cũng ngại chua, mệt chú còn hạ miệng được……”
“Này này, đó là xe anh, chú chờ anh a……”
Mặc Trần còn đang phun tào, nhưng thấy Sở Ngự Bắc lại đã lên ghế điều khiển, cảm giác không quá mỹ diệu.
Quả nhiên --
Người đàn ông đóng cửa xe, giọng nói thâm trầm quạnh quẽ theo gió đêm bay tới dây, “Anh nói quá nhiều, lúc đi đường trở về vừa lúc tự kiểm điểm lại.”