Thật muốn cho Tình Không định nghĩa, xem như là tồn tại lãnh tụ tinh thần.
Tình Không còn đắm chìm ở trong thế giới của mình, đột nhiên bị một đạo âm thanh dứt khoát lưu loát đánh gãy.
“Tần bí thư, Tình Không, các người tới rồi.”
Tình Không có chút kinh ngạc, ngước mắt, chỉ thấy Minh Mị mặc áo blouse trắng, trên cổ treo ống nghe, mặt xinh đẹp treo cười nhạt, đi về phía bọn họ.
“Minh Tiểu Thư, ngài đã tới đây sớm như thế sao?”
Tình Không có chú ý tới, Tần Hãn gọi Minh Mị, dùng chính là “Ngài”.
“Tôi nghe nói hôm nay viện trưởng cô nhi viện sẽ đến, bởi vậy sớm tới đây gặp mặt một chút, ngày sau câu thông lên càng tiện.”
Minh Mị nói xong, nhìn nhìn sau lưng Tần Hãn, “Vị viện trưởng kia không cùng tới cùng các người ư?”
Cô nhi viện từ chuẩn bị đến hoàn thành, vị viện trưởng trong truyền thuyết kia đều chưa từng xuất hiện qua, Minh Mị đoán rằng đại khái là một vị tiền bối trăm công ngàn việc.
Tần Hãn lại đẩy mắt kính tơ vàng, biểu tình có chút mất tự nhiên, Tình Không mới vừa thành niên, cho dù hôm nay ăn mặc còn tính như là thành thục, nhưng thoạt nhìn vẫn là sạch sẽ đến giống như một đứa bé, xác thật không quá giống viện trưởng.
“Cho phép tôi giới thiệu một chút, vị Tình Không tiểu thư này là viện trưởng tiên sinh tự mình khâm định.”
Nói xong, Tần Hãn lại chuyển hướng Tình Không, “Tình Không tiểu thư, Minh Tiểu Thư là bác sĩ nghĩa công của viện phúc lợi, cũng là cán sự của viện phúc lợi, rất có tâm với người già của viện phúc lợi, những người bạn nhỏ mới vừa chuyển tới kia cũng rất thích ngài ấy.”
“Hai vị đều là một lòng vì thiện, sau này cơ hội hai người hợp tác còn rất nhiều.”
Tình Không hiểu rõ, Minh Mị là bác sĩ không biên giới, mang danh quốc tế, trợ giúp viện phúc lợi của Sở Ngự Bắc, là hợp tình hợp lý.
Cô hào phóng mà vươn tay phải, xem nhẹ không vui ngày hôm qua, mỉm cười nói, “Tôi vừa mới tiếp xúc công việc cô nhi viện, cái gì cũng không hiểu, mong rằng Minh Tiểu Thư có thể chiếu cố nhiều hơn.”
Nếu nói Mị Tình là hợp tình hợp lý, như vậy Tình Không tuyệt đối là ngoài dự kiến của Minh Mị.