Mà ở trong cái nhìn của Minh Lãng, anh kêu cả tên lẫn họ của mình, hơn phân nửa chính là khiếp đảm, xem ra lợi thế trong tay mình thật đúng là đặt đúng rồi, đến Sở Ngự Bắc mắng ông ta xuẩn, ông ta cũng xem nhẹ mặc kệ.
“Sở tổng thống cần gì phải tức giận? Người bạn nhỏ kia lại không phải con trai của anh.”
“Lại nói tiếp anh và Mị Nhi đính hôn cũng có bốn năm, Mị Nhi mắt thấy liền phải ba mươi tuổi, anh cũng biết, thanh xuân của con gái chỉ mấy năm như vậy, qua ba mươi liền không đáng giá tiền.”
“Về phần tôi, cuối năm liền phải lui ra, cũng không có muốn gì, tâm nguyện duy nhất của tôi chính là Mị Nhi có thể tìm được một lang quân như ý, nếu nó chung tình với anh, tôi cũng không có gì để nói, hôn sự các người cũng nên tổ chức đi.”
“Tôi tin tưởng chỗ ông ngoại anh cũng là ý tứ này, mấy năm nay Mị Nhi xem lão tổng thống như ông ngoại ruột để phụng dưỡng, nói một câu khó nghe, nếu không phải có Mị Nhi, ông ngoại anh chưa chắc có thể chống đỡ được đến hôm nay.”
“Sở tổng thống, nếu anh qua cầu rút ván, tình nhân cũ bốn năm trước trở về liền lật lọng không chịu cưới Mị Nhi của tôi, cùng lắm thì tôi chính là một phách hai tán, một già một trẻ bồi tôi - lão xương cốt, đáng giá.”
Tình Không lẳng lặng nghe Minh Lãng nói, ông ta nói mỗi một câu, mặt cô liền trắng thêm một phần.
Sở Ngự Bắc ôm chặt người phụ nữ trong lòng, còn an ủi sờ sờ đầu cô.
Tiết mục bức hôn như vậy, trong bốn năm nay cũng không biết Minh Lãng đã trình diễn bao nhiêu lần, Sở Ngự Bắc đều đã chết lặng.
Anh đã bày tỏ rõ ràng sẽ không cưới Minh Mị, nhưng hai cha con nhà họ Minh kia giống như nghe không hiểu.
Da mặt dày đến trình độ nhất định, thật là có thể là thiên hạ vô địch.
Chỉ là lần này, lợi thế trong tay Minh Lãng đích xác làm Sở Ngự Bắc kiêng kị.
Sở Ngự Bắc vẫn là thái độ không nhanh không chậm, nhàn nhạt nói, “Ông để tôi nghe tiếng nói của đứa bé một chút.”