Tình Không sợ đau, cũng bất chấp Thẩm Chức Vân ở đây, một tay không có bị thương khác chặt chẽ lôi kéo âu phục của anh.
Sở Ngự Bắc nhíu mày lại, một bàn tay ôm đầu cô, một tay khác kéo tay nhỏ cô qua gắt gao nắm chặt, “Xem em sau này còn dám sơ ý như vậy nữa không.”
Ngữ khí trách cứ, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được phương diện quan tâm này.
Thẩm Chức Vân nhấp môi, mắt đẹp bích ba lưu chuyển thập phần phức tạp mà nhìn hai người, càng có rất nhiều không dám tin tưởng.
Anh vẫn luôn cho rằng con trai bà lương bạc là sinh ra đã có sẵn, lại không nghĩ sẽ tùy người mà khác nhau.
Bà nhìn không nổi nữa, Minh Mị con nhóc kia, phải làm sao bây giờ?
“Ngự Bắc, ta đến cách vách chờ con.”
Thẩm Chức Vân đi ra phòng khám bệnh, Tình Không liền biến thành con cừu nhỏ, cô bẹp miệng cọ cọ trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.
Trưởng bối cũng không ở đây, Sở Ngự Bắc mềm lòng, dứt khoát ôm cô gái nhỏ đến trên đùi, ấn đầu cô ở trên vai của mình, nâng nâng cằm với Thiệu Nhiên, “Bắt đầu đi.”
Thiệu Nhiên không có trì hoãn một giây nào, “rắc” một tiếng, giúp Tình Không chỉnh vị trí cổ tay.
Động tác của anh thật sự quá nhanh, Tình Không đều không có một chút phòng bị, chờ đến khi chính mình phản ứng lại, nước mắt đã không tự giác mà chảy xuống dưới theo khóe mắt.
Cô giương miệng, biểu tình ngốc ngốc, Sở Ngự Bắc nhìn đến tâm lại mềm sụp một góc.
“Tình Không tiểu thư, đã xong.”
Sở Ngự Bắc khẽ thở dài một tiếng, bàn tay to lau đi nước mắt nơi khóe mắt đi, cúi đầu hôn hôn, đều do chính mình không nuôi tốt cô gái nhỏ này, Tiểu Thất đi theo anh nhiều năm như thế, đều chưa từng bị thương qua.
“Không có việc gì.” Trong giọng nói, ôn nhu đến chính anh cũng không nhận ra.