Lúc này Tình Không mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là không có sự cho phép của Sở Ngự Bắc, nó không dám ăn.
“Để Tiểu Thất đại gia ăn một miêng đi, chỉ một miếng.” Tình Không hỗ trợ cầu tình.
Tiểu Thất ở khi Sở Ngự Bắc còn rất nhỏ liền đi theo bên người anh, căn cứ gien đào tạo tốt nhất, lớn lên muốn cao lớn xinh đẹp hơn cả lão hổ, rất nhân tính, bởi vì từ khi sinh ra liền bắt đầu huấn luyện, cho nên rất trung trinh như một với chủ nhân Sở Ngự Bắc này.
Có thể nói ngoại trừ không biết nói, chỉ số thông minh của nó có thể đạt tới trình độ đứa bé mấy tuổi.
Kỳ quái chính là, Sở Ngự Bắc phát hiện nó rất thích Lộ Tình Không, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô là có thể cảm nhận được sự yêu thích của nó.
Đôi mắt cô nhóc thực sáng ngời, lúc nhìn anh như thế tựa hồ như có lời muốn nói.
“Không có lần sau!”
Anh chưa bao giờ để Tiểu Thất ăn cái gì ở trên bàn cơm, nhưng lúc cô nhóc này dùng đôi mắt sáng lấp lánh này nhìn anh, luôn có thể làm anh phá lệ.
Lộ Tình Không rất cao hứng, cười tủm tỉm thu hồi tầm mắt, lại đưa chân gà đến bên miệng Tiểu Thất đại gia, “Sở Ngự Bắc đồng ý, ăn đi, ăn đi.”
Sở Ngự Bắc……
Tay gạt hạt cơm của Sở Ngự Bắc tạm dừng một chút, thật ra giọng nói của cô nhóc này rất hay, cho dù cô xụ mặt nói chuyện, cắn chứ cũng sẽ rất mềm mại, cũng không có lực sát thương gì.
Trên thế giới này, sẽ thẳng hô tên của anh, cũng chỉ ít ỏi mấy người, cô nhóc này tựa hồ cũng là lần đầu tiên, lúc trước ngược lại luôn là sợ anh.
Hiện tại, không sợ sao?
Lộ Tình Không tự nhiên không biết trong lúc vô ý chính mình kêu đầy đủ tên của nhân vật lớn
Tiểu Thất đại gia hăng say ăn một cái chân gà, còn chưa đủ nhét kẽ răng của nó, nó vẫn là ngồi xổm nơi đó, trông mong nhìn Tình Không.
Tình Không bỗng nhiên cảm thấy, trước kia sao mình lại sợ con mèo này chứ, con mèo bá chủ này cũng rất manh nha, manh đến cô đều muốn sờ sờ đầu lông xù xù của nó.
Đương nhiên, chỉ là ngẫm lại, cô cũng thật không lá gan kia.
Lộ Tình Không lén nhìn Sở Ngự Bắc liếc mắt một cái, thừa dịp anh không chú ý, lại trộm nhét một cái chân gà vào miệng Tiểu Thất.
Tiểu Thất thông minh cũng cảm thấy chủ nhân sẽ không phản đối, lại hăng say ngậm chân gà, nhanh như chớp mà chạy về đại bản doanh của mình.
Động tác gắp đồ ăn của Sở Ngự Bắc tựa hồ cũng nhẹ nhàng một ít, khóe miệng cong cong, cô nhóc này cho rằng anh không phát hiện bộ dáng mờ ám của cô sao, giống như con mèo trộm tanh.
Rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ.
Sau khi cơm nước xong, Tình Không giành đi rửa chén, thím Lý đương nhiên là không chịu.
Chán đến chết, cô lại chạy tới chơi với Tiểu Thất đại gia một hồi.