Sở Ngự Bắc cầm lấy rượu vật rót cho anh một ly, cũng rót cho mình ly, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thuận miệng hỏi, “Có phải gần đây anh mất một chiếc Volkswagen Phaeton không?”
Mặc Trần cực kỳ kinh ngạc, “Sao chú biết được?”
"Vậy là đúng rồi.”
Anh đột nhiên cảm thấy chính mình hẹn Mặc Trần ra ngoài có lẽ là một sai lầm, nhiều năm như thế anh ta còn trị không được một cô gái nhỏ, thật sự có thể làm quân sư tình cảm sao?
“Chú mau nói cho tôi biết có phải chú nhìn thấy hay không?”
Sở Ngự Bắc nhướng mày, liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh không biết ai trộm sao?”
Mặc Trần bị nghẹn lại, lại uống một ngụm rượu, “Đen đủi, không nói chuyện này.”
“Đúng rồi, Bạch Băng Khối có nhiệm vụ, không tới được. Hôm nay sao có nhã hứng hẹn anh uống rượu vậy? Ngàn năm một thuở a.”
Sở Ngự Bắc gật gật đầu, nhấp ngụm rượu, trầm giọng hỏi, “Anh cảm thấy cưới Minh Mị thì như thế nào?”
Mặc Trần nhướng nhướng mày, mắt đẹp đào hoa liếc Sở Ngự Bắc, “Ai cưới, chú cưới hay là tôi cưới?”
Sở Ngự Bắc trả cho anh ta một ánh mắt nói nhảm, tự nhiên sẽ không trả lời.
“Ý tứ của ông nội Thẩm đi.” Mặc Trần nhấp một ngụm rượu, hiếm khi chính thức hỏi.
Sở Ngự Bắc lắc lắc đầu, ánh mắt đạm nhiên sâu thẳm có chút tối nghĩa không rõ, “Không phải hoàn toàn, trước kia chưa từng suy xét qua vấn đề này, nhất định phải có một người vợ, có phải Minh Mị hay không cũng không quan trọng.”
“Hiện tại thì sao?”
Sở Ngự Bắc lần thứ hai lắc đầu, không nói.
“Có mờ ám, tôi đã nói một đầu gỗ trăm công ngàn việc như chú sao sẽ vô duyên vô cớ mời anh uống rượu, nói đi, hôm nay anh làm một đại tỷ tỷ tri âm một lần, nhìn xem là cô gái nhà ai không gặp may mắn như thế, bị chú coi trọng?”