Tần Hãn lại khó xử, Sở Ngự Bắc chỉ phân phó đưa Lộ Tình Không đến chỗ Thiệu Nhiên.
“Minh Tiểu Thư, Tình Không tiểu thư bị thương chính là cổ tay, lúc trước là Thiệu Nhiên phụ trách, cô cũng biết tính tình anh ta, tôi đưa cô ấy đến chỗ anh ta, mặt khác an bài tài xế đưa cô về phòng khám đi.”
Minh Mị híp híp mắt, “Bác sĩ riêng của Ngự Bắc giúp Tình Không xem bệnh?”
Tâm vừa mới thả về trong lòng của Minh Mị lại treo lên.
Rốt cuộc Lộ Tình Không là bao nhiêu lần ngoại lệ của Sở Ngự Bắc.
Tần Hãn cho rằng mặc kệ chính mình nói cái gì đều là sai, một bên là cháu dâu lão tổng thống đại nhân khâm định, một bên là sủng đầu quả tim của phó tổng thống đại nhân, cái này bảo anh phải làm sao cho phải.
Tình Không không biết vì sao Minh Mị để ý như vậy, cô cùng đã đến trong nhà Sở Ngự Bắc ở, trừ bỏ một bước cuối cùng, chuyện thân mật gì cũng đã làm rồi.
Hiện tại cô ấy tới để ý bác sĩ Thiệu có xem bệnh cho cô hay không, có phải quá không cần thiết rồi sao?
“Tần bí thư, anh đưa Minh Tiểu Thư đi, tôi tới đưa Lộ tiểu thư đi bệnh viện, trật khớp rất đau, anh cũng quá không thương hương tiếc ngọc.” Trong đoàn nghĩa công của Sở Ngự Bắc, một tên nhóc tuổi trẻ soái khí chủ động xin đi giết giặc.
Khuôn mặt nhỏ của viện trưởng trẻ tuổi này đã trắng bệch, anh nhìn đều đau lòng a.
Tần Hãn liếc người này một cái, anh nhớ rõ anh ta, con trai của một vị bộ trưởng nào đó, tới viện phúc lợi này rèn luyện, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thành không được khí hậu gì, anh ta tựa hồ nhìn chằm chằm vào Lộ Tình Không.
Tần Hãn lập tức liền có quyết đoán, “Tôi đưa Tình Không tiểu thư đi, Minh Tiểu Thư liền phiền toái anh.”
“Tình Không tiểu thư mời đi, bằng không Tần Hãn phải đắc tội.”
Tình Không bị cường thế đột ngột của anh hù đến ngẩn ra, ngơ ngác liền đi the sau lưng anh lên xe.
Minh Mị quả thực không thể tin được Tần Hãn cứ như vậy ném xuống chính mình mặc kệ, cô hao hết tâm tư làm Tình Không bị thương, không tiếc kéo luôn chính mình, lại có thể thử ra một kết quả như vậy.