Mục lục
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngự Bắc khóe môi cong cong, nhịn không được giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô.

“Cô không phải giỏi nhất đòi nợ sao? Như thế nào sẽ không có tiền?” Anh sẽ không quên lần đầu tiên gặp mặt cô là tình huống gì.

Lộ Tình Không khóe miệng giật giật, “Phó tổng thống đại nhân trăm công ngàn việc, còn nhớ kỹ việc nhỏ đó làm gì? Lại nói, tiền thu về lại không phải tiền của tôi, tôi chỉ được một chút phí thôi nha.”

Lộ Tình Không so với anh chỉ bằng môt ngó trỏ, thật sự một ngón rất nhỏ.

“Tham tiền!” Sở Ngự Bắc sâu kín nhìn cô, nói hai chữ.

Lộ Tình Không vẻ mặt ảm đạm cười cười, “Các người sinh ra đã ngậm thìa vàng, làm sao mà biết được sự vất vả của chúng tôi?”

“Tôi từ cấp 2 bắt đầu phải kiếm tiền sinh hoạt, lên cấp 3 bắt đầu giúp Lão Lộ trả nợ, sau này thật sự không chống đỡ được, đành phải đến công ty tài vụ làm nhân viên thu nợ, ông chủ rất tốt, giúp Lão Lộ trả hết số nợ, mỗi tháng đưa tôi một ít tiền sinh hoạt phí, còn dư lại trừ tiền nợ.”

“Tôi đến bây giờ còn thiếu ông chủ rất nhiều tiền, nếu lần này bởi vì tôi mà anh liền niêm phong công ty, vậy thì tôi thật có lỗi với ông ấy?”

Sở Ngự Bắc nghe xong những lời này, ánh mắt thật sâu, anh nhìn cô gái trước mặt vừa mới vào đại học, mười tám tuổi, chính là tuổi đẹp nhất của thanh xuân,là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ.

Nhưng cô, tính tình tựa như hoa hướng dương, hoạt bát sáng lạn, không có một tia khói bụi, rất khó làm người ta tưởng tượng cô còn nhỏ như vậy mà vì cuộc sống trả giá nhiều như vậy.

Tư liệu Tần Hãn mang về nói cô là đứa trẻ được đại thiếu gia nhà họ Lộ nuôi ở bên ngoài, liền không để ý quá nhiều, dù sao cũng là con cháu nhà họ Lộ, kể cả lớn lên ở bên ngoài, không phải cuộc sống phú quý, ít nhất cơm áo cũng không cần lo.

Lộ Viễn Kiều làm cha như vậy, tựa hồ không thích hợp.

Anh hít sâu một hơi, ngực có chút rầu rĩ.

“Sau này sẽ không như vậy.”

Lộ Tình Không mở to mắt, nghi hoặc mà nhìn anh ta, cũng không rõ cùng cô nói những lời này có ý gì.

Sở Ngự Bắc duỗi tay, lại xoa xoa tóc cô.

Động tác thân mật, Lộ Tình Không ngẩn ngơ, trong ấn tượng của cô, Sở Ngự Bắc cũng không phải người có thể dễ dàng thân cận, đây là…… thương hại cô?

Cô cân nhắc, nếu hiện tại lấy chính mình ra đổi xác xuất thành công cao bao nhiêu.

Sở Ngự Bắc lại lên tiếng, “Trở lại vùng phía nam, tôi sẽ xây dựng một cô nhi viện tư nhân, tền cô thiếu Vạn Lợi Đạt tôi sẽ giúp cô trả,mọi chuyện lớn nhỏ trong cô nhi viện do cô phụ trách, trừ bỏ chi tiêu hằng ngày, dư lại dùng để trả nợ.”

Lần này, Lộ Tình Không mắt và miệng đều há hốc, đây là ý gì a?

Sở Ngự Bắc híp mắt liếc cô, “Như thế nào, không muốn?”

Lộ Tình Không lắc đầu, rồi lại gật đầu.

“Tôi không có kinh nghiệm, tôi sợ chính mình không thể đảm đương được, hỗ trợ có thể, phụ trách toàn bộ cô nhi viện, tôi sợ không được.”

“Cái này là ý tưởng do cô nói ra, hoặc là hỗ trợ toàn bộ, hoặc là một người cũng không cần hỗ trợ.”

Lộ Tình Không bị anh ta cắt lời, hít sâu một hơi,ánh mắt quật cường nhìn Sở Ngự Bắc, “Anh là người bỏ vốn, anh cũng không lo lắng, tôi có cái gì phải lo lắng chứ? Tóm lại từng đồng tiền của anh tôi sẽ đều dùng cho lũ trẻ, dùng đúng chỗ là được rồi.”

Sở Ngự Bắc lúc này mới gật đầu, “Còn không tính ngốc, có chút giác ngộ như vậy, tôi sẽ mau chóng cho người lên kế hoạch, thành viên tổ chức cũng sẽ phối hợp đúng chỗ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK