“Bảy ba? Không có khả năng!”
Ai ngờ vẫn là khuôn mặt người chết dầu muối không ăn kia, Tình Không vừa muốn bạo tẩu, đang chuẩn bị nhảy dựng lên, kết quả bị Sở Ngự Bắc một tay kéo lấy.
Anh biết cô nhóc này tham tiền, nhưng không nghĩ tới tham tiền đến mức này, từ lần đầu tiên thấy cô liền biết mặt cô biểu tình phong phú.
Cô hoạt bát như vậy thật đúng là khiến người ta tâm tình sung sướng.
“Tôi lại chưa nói cái gì.” Cuối cùng Sở tổng thống trở về cô một câu.
Tình Không lôi kéo tay anh, “Anh Sở, tiền kia em kiếm rất vất vả.” Tình Không nói, mắt to sáng lấp lánh trông mong nhìn anh, giơ một bàn tay, “Năm năm, liền chia đôi được không? Anh là không vốn sinh lợi a.”
Sở Ngự Bắc, “……”
Đồ vật là công tay anh sản xuẩ, phí tổn bãi ở nơi đó, rốt cuộc là ai không vốn sinh lợi hả?
Tiểu vô lại này……
“Vì sao em lại cần tiền như vậy?”
Nghe được người đàn ông hỏi chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh của Tình Không ảm đạm một chút, cô gục đầu xuống, nhỏ giọng nói, “Trên thế giới này còn có người không cần tiền sao? Có tiền mới có cảm giác an toàn a.”
Sở Ngự Bắc nhớ tới cô từng nói muốn dẫn Lộ Viễn Kiều xa chạy cao bay, trong lòng như là đè ép đoàn bông.
“Có tôi, em liền không cần cảm giác an toàn, tôi tịch thu toàn bộ tiền!”
Sở Ngự Bắc không có khái niệm tiền tài gì, chỉ là giờ phút này đã có hoài nghi, cho cô một tháng ba vạn tiền lương có phải quá cao rồi không, không biết cô tích cóp đủ tiền rồi lại có thể bắt đầu sinh ra ý niệm mang theo Lộ Viễn Kiều xa chạy cao bay không.
Tình Không tức giận đến không thôi, hảo cảm của cô với người người đàn ông này lập tức liền không cánh mà bay, cô xoa eo thon nhỏ, “Vậy tôi không bán! Tôi tặng cho Lý Thiếu!”
Nếu Sở Ngự Bắc ngang ngược như vậy, cô dứt khoát la lối khóc lóc, tổn hại người không lợi mình, xem anh nói như thế nào.
Ai ngờ Sở Ngự Bắc gật gật đầu, một bộ dáng rất hợp ý tôi, “Đúng lúc, em cũng không cần thêm WeChat anh ta.”