“Ba không cần lo lắng, Sở Ngự Bắc sẽ giúp chúng ta trả hết nợ bên ngoài, con sẽ càng nỗ lực đọc sách, càng nỗ lực làm việc, con sẽ từ từ trả cho anh ta, con có thể làm người phụ nữ của Sở Ngự Bắc, chúng ta nhất định sẽ càng có tiền hơn nhà họ Lộ.”
“Lão Lộ, con nhất định sẽ dùng hết tất cả, dể ba sống còn tốt hơn khi ở nhà họ Lộ gấp mười lần, gấp trăm lần…… Tin tưởng con, Lão Lộ, chúng ta về nhà…… Chúng ta về nhà……”
Tình Không nói xong, giơ tay lau nước mắt một phen, không quan tâm chạy về phía Lộ Viễn Kiều.
Sở Ngự Bắc nhìn thân ảnh nhỏ kia, mày nhíu thật sự lợi hại, trái tim giống như bị cái gì đó níu chặt, thật sự không thoải mái.
Rốt cuộc cũng không có giữ chặt cô.
Tình Không đi đến bên người Lộ Viễn Kiều, mới phát hiện ông bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng, không nói đến dấu tay trên nửa bên mặt, phía dưới vành mắt tất cả đều là ứ xanh, còn có khóe miệng, cô tin tưởng, nơi nhìn không tới trên người ông khẳng định cũng có rất nhiều vết thương.
“Có phải ông ta đánh không?” Tình Không đột nhiên bình tĩnh xuống, chỉ chỉ Lộ Sùng Hoa.
Lộ Viễn Kiều lắc lắc đầu, “Chuyện không liên quan đến ông ấy, là ba không cẩn thận té ngã, đụng phải.”
Tình Không kéo tay ông qua, ông đau đớn hít ngược một hơi.
Tình Không phóng nhẹ tay, nhấp môi, lôi kéo ông đi đến trước mặt Lộ Sùng Hoa.
“Vì sao phải đối với Lão Lộ như vậy? Vì sao phải động thủ đánh ông ấy? Ông có tin bây giờ tôi liền báo cảnh sát bắt ông đi ngồi tù không?”
Ở dưới cái nhìn của Lộ Sùng Hoa, hiện tại Lộ Tình Không thật đúng là liền người giả hổ uy, không nói đến vị phó tổng thống đại nhân kia chính là vị vua rừng rậm uy phong lẫm lẫm, chỉ nói đến con vật luôn đi theo bên cạnh cô, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm ông.
Ông thật sự sợ nó một lời không hợp liền đánh về phía chính mình, vậy mạng già liền dừng ở chỗ này rồi.
“Tình Không cháu nghe ông nội nói……”
“Tôi không có loại ông nội như ông!”
Lộ Sùng Hoa ho khan một tiếng, nhịn tính tình xuống, “Ta chỉ có thể nói, ngoại trừ tát một cái, những cái khác đều không phải ta động tay, Lộ Sùng Hoa ta tuy không phải là quân tử gì, nhưng loại chuyện đánh con trai mình một trận này, ta vẫn là dám làm dám chịu.”
Ông đã đủ nghẹn khuất, bị một tiểu bối lông còn chưa dài chất vấn ngay trước mặt cả nhà, sau này uy nghiêm của ông đặt ở đâu a.
“Được rồi, Tình Không! Rốt cuộc con muốn nháo đến khi nào? Ba đã dạy con như thế sao? Có chất vấn trưởng bối như con ư? Con còn như vậy, sau này đừng nhận ba nữa! Càng không được lại tìm ba!”
“Lão Lộ……”
“Ông ấy là ba của ta, sau này con của con cũng chất vấn ba con như vậy, con sẽ có cảm giác gì?”
“Ba của con sẽ không đối đãi với đứa nhỏ của mình như vậy!”