Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, anh vẫn ôm cô thật lâu.

Lâm Khê suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi trong mơ màng, chỉ là bị những động tác nhỏ nhặt từ đôi tay của anh làm phiền nên tỉnh dậy.

Lâm Khê nhột đến không chịu nổi nữa, nhưng cô lại không có sức ngăn cản anh, đột nhiên cô nghĩ đến thím Ngô, rồi nói: "Anh nhanh đi xuống ăn cơm đi."

Lương Triệu Thành siết c.h.ặ.t t.a.y lại, ở sau tai của cô nói: "Em không muốn anh ôm em ngủ sao?"

Đây là câu trả lời cho những lời cô đã nói trước đó?

Đột nhiên Lâm Khê nghĩ đến một chuyện, cô luôn nói anh phải kiềm chế sự lạnh nhạt lại, nhưng thật ra anh đối xử với cô rất tốt. Tuy rằng thường ngày anh luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ cần cô nói ra những điều cô muốn hay không muốn, anh sẽ luôn âm thầm làm cho cô.

Hiện tại, ngay cả những lời nói làm nũng nửa thật nửa giả ở trên giường anh cũng thực hiện, ngay cả cô cũng không thể nào tưởng tượng ra được, việc khó có thể làm nhất anh cũng làm cho cô, nếu cô tự mình làm, chắc sẽ mang đá đập lên chân mình.

Chỉ cần vừa nghĩ như vậy, trong lòng của cô đã lóe lên sự vui mừng ngọt ngào, tâm trạng khó chịu bởi vì bị anh làm phiền khi muốn ngủ thiếp đi vì đã quá mệt mỏi của cô cũng thoải mái hơn một chút.

Cô xoay người nằm đối mặt với anh, đưa bàn tay mềm mại sờ lên người anh: "Trước kia lúc ban ngày khi đang có người ở bên ngoài không phải chỉ cần em hôn anh một cái thì sẽ bị anh răn dạy hay sao? Bây giờ anh lại làm như vậy, những đạo lý anh từng răn dạy em đều là giả bộ sao?"

Giọng nói nhỏ và hơi khàn khàn, nhưng lại đầy sự ngây thơ và ngọt ngào khiến cho trái tim của bất kỳ ai nghe thấy đều có thể tan vỡ.

Lương Triệu Thành nở một nụ cười thật nhẹ nhàng.

Hai chuyện này làm sao có thể giống nhau?

Nhưng anh cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì.

Chờ đến khi anh đi xuống cũng đã gần một tiếng đồng hồ sau.

Bây giờ, Lâm Khê một chút sức lực cũng không có, cô chỉ muốn ngủ, đương nhiên cho dù cô không muốn cũng không có cách nào đi xuống dưới với dáng vẻ như thế này được.

Lương Triệu Thành chờ cô ngủ rồi anh mới đứng dậy mặc quần áo.

Nhưng chờ đến khi anh mặc quần áo xong, quay đầu lại thì nhìn thấy cô đang mở mắt nhìn anh, anh đi qua thì cô hoảng hốt nhắm mắt lại, lông mi giống như lông chim đang run rẩy, tôn lên làn da trắng nõn nhiễm hồng của cô, vô cùng tội nghiệp và đáng yêu.

Khi không có chuyện gì thì cái gì cô cũng dám nói, nhưng chỉ cần một động tác của anh thôi thì cô đã sợ thành như vậy.

Trong lòng anh một mảnh mềm mại, anh đi qua và hỏi cô: "Đói không? Anh đi xuống dưới lấy vài thứ lên cho em ăn?"

Lâm Khê quấn chăn, nhắm mắt lại rồi lắc đầu.

Anh dùng ngón tay cái xoa xoa gò má của cô, anh rất thích xoa mặt cô như thế này, nhưng trên tay anh có rất nhiều vết chai, mỗi lần anh xoa đều khiến cô vừa ngứa vừa đau.

Cô không vui nên "ai ui" một tiếng rồi quay đầu vào trong chăn, khuôn mặt cũng bị chôn vùi ở trong chăn.

Anh nhân tiện nói: "Anh đi xuống trước, em cứ ngủ thêm một lúc nữa đi, một lát nữa anh sẽ đi lên với em."

Lâm Khê không có lên tiếng trả lời, anh cúi đầu hôn lên trán cô, lúc này anh mới đứng dậy đi ra ngoài.

Anh vừa đứng lên đi ra cửa thì Lâm Khê đã mở mắt ra nhìn anh, nhìn dáng người thẳng tắp của anh. Lúc này anh mặc một cái áo sơ mi còn bày ra dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, người lạ không được đến gần, hoàn toàn khác với bộ dáng nhiệt tình khi ôm hôn cô lúc nảy, tương phản mãnh liệt nhưng lại vô cùng phù hợp. Lâm Khê nhìn anh rồi thầm nghĩ, cô thật sự thích anh rồi.

Lâm Khê nhìn lén anh như vậy, nhưng cô không ngờ lúc anh đi tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại.

Lâm Khê chợt nhắm hai mắt lại, Lương Triệu Thành nở nụ cười, rồi mới kéo cửa đi ra ngoài.

Lương Triệu Thành đi xuống dưới nhà.

Trên bàn còn chưa có dọn cơm ra, anh đi vào bếp thì nhìn thấy thím Ngô đang nấu cái gì đó.

Thím Ngô nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, nhìn Lương Triệu Thành thêm hai lần rồi cười nói: "Cậu muốn ăn cơm sao? Lâm Khê có xuống ăn cùng không?"

Lương Triệu Thành nói thẳng: "Em ấy còn đang ngủ, để em ấy nghỉ ngơi thêm một chút, chúng ta cứ ăn trước, lát nữa cháu sẽ mang thức ăn lên cho em ấy sau."

Từ xưa đến nay anh luôn là một người cứng nhắc và rập khuôn, nhưng khi nói chuyện anh sẽ không bao giờ che giấu bất kỳ điều gì.

Thím Ngô hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức vui vẻ ra mặt.

Thật ra lúc trước khi bà ấy ở ngoài cửa đã nghe được cái gì đó rồi, nhưng bà ấy cũng chỉ nghĩ đơn giản là hai người khá thân thiết, ai biết được sự thân thiết này lại thân mật đến gần một tiếng. Tất nhiên đây không phải thân thiết bình thường, lúc này bà ấy còn nghe anh nói như vậy thì càng thêm chắc chắn.

Bà ấy cười nói: "Tôi nấu một ít nước đường, là món tàu hũ nước đường mà Lâm Khê rất thích, nếu một lát nữa con bé ăn không ngon miệng thì chỉ cần cho con bé ăn một ít tàu hũ nước đường là được."

Lương Triệu Thành nói: "Được."

Lương Triệu Thành giúp thím Ngô bưng đồ ăn ra bàn, vừa bày thức ăn, thím Ngô vừa cẩn thận hỏi Lương Triệu Thành: "Cậu Lương, nghe Tiểu Khê nói năm sau con bé sẽ đi học đại học ở nơi khác, đi học đại học không phải sẽ đi đến vài năm sao, trong nhà cháu có thúc giục hai người mau có con hay không?"

Lương Triệu Thành cười một chút, nói: "Không có, thím đừng lo."

Thím Ngô thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này bà ấy đã từng hỏi Lâm Khê, Lâm Khê cũng hoàn toàn không xem trọng chuyện này, không tim không phổi nói "không sinh, thế nào cũng phải chờ cháu học xong đại học đã". Nhưng học đại học phải mất đến bốn năm, hơn nữa bây giờ cô còn đang học lớp mười hai, cái chớp mắt này chớp một cái là năm năm. Tuy Lâm Khê còn nhỏ, nhưng tuổi của cậu Lương cũng không còn nhỏ nữa.

Nhưng khi nói chuyện này với Lâm Khê thì cô hoàn toàn không quan tâm đến, trước kia cô cũng không phải là người như vậy. Trước kia thím Ngô cảm thấy đứa nhỏ Lâm Khê này quá nhẹ dạ, tâm tư quá nặng, nhưng bây giờ đột nhiên cô trở thành một người không tim không phổi như vậy. Lại nhìn dáng vẻ này của cậu Lương, tuy rằng cậu Lương ngày thường nghiêm túc, nhìn qua có hơi dọa người, nhưng thím Ngô ngày ngày ở nhà họ Lâm, nhìn hai người họ sớm chiều ở chung với nhau, tuy rằng Lâm Khê luôn nói Lương Triệu Thành lạnh nhạt như thế này như thế kia. Nhưng trên thực tế, thím Ngô đã tận mắt nhìn thấy Lương Triệu Thành đối với cô có bao nhiêu cưng chiều dung túng, bà ấy chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào cưng chiều vợ như vậy.

Tất nhiên là ở trong mắt bà ấy, Tiểu Khê xinh đẹp được rất nhiều người yêu thương, cậu Lương thích cô thương cô cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Nhưng Tiểu Khê không coi trọng chuyện con cái, chuyện này kéo dài một lần là kéo đến năm năm, khiến thím Ngô rất lo lắng.

Bà ấy nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy Lâm Khê chắc chắn đã bị Lương Triệu Thành làm hư rồi.

Vì vậy, bà ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu Lương à, đâu phải lên đại học thì nhất định không thể có con? Chuyện này đâu phải không thể, cũng có người lớn tuổi thi nhiều năm mới vào được đại học, chẳng lẽ còn không cho họ sinh con sao?"

Lương Triệu Thành dịu dàng nói: "Không nhất định, nhưng việc này thuận theo tự nhiên là được, đừng để Tiểu Khê phải chịu áp lực gì."

"Ôi trời, cậu cũng đừng quá nuông chiều con bé."

Trong lòng thím Ngô rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng bà ấy vẫn nói: "Nếu tôi nói, nếu như đi học đại học vẫn có thể có con, vậy thì có con sớm cũng tốt, dù sao tuổi của cậu cũng đã không còn nhỏ nữa. Nếu cậu không có thời gian để trông con, tôi sẽ giúp cậu, tôi nghe Tiểu Khê nói cô ấy sẽ học đại học ở thành phố Hoa phải không? Dù sao cháu trai tôi cũng đã lớn, tôi có thể đến thành phố Hoa để trông đứa trẻ cho cậu, cũng không có xa lắm."

Trong lòng của Lương Triệu Thành có hơi buồn phiền.

Lớn tuổi không phải là vấn đề.

Nhưng mỗi lần bà ấy nói tới chuyện của anh và Lâm Khê đều phải nói đến chuyện tuổi tác, chuyện này khiến anh cảm thấy hơi đau tim.

Nhưng thím Ngô cũng chỉ là có lòng tốt, anh vẫn mỉm cười thêm một lần nữa, nói: "Được."

Buổi chiều, Lâm Khê đang ngồi sửa mấy bộ quần áo trên bảng vẽ.

Lương Triệu Thành nhìn một lúc rồi nói: "Em thích làm những việc như thế này sao? Nếu muốn thì em chỉ cần chờ đến khi em hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, rồi mở một phòng làm việc?"

Chủ yếu là tìm một việc gì đó để cho cô làm.

Hơn nữa, anh cũng không thích cô có liên quan quá nhiều đến Hạ Hướng Viễn, mỗi lần họ tiếp xúc với nhau là một lần tim anh cảm thấy đau.

Lâm Khê ngước mắt lên nhìn anh, nói: "Cũng tạm, nhưng phòng làm việc thì thôi, còn không bằng mở một phòng tranh. Em làm những việc này hoàn toàn là vì bị ép buộc, em chỉ muốn mặc quần áo đẹp mà thôi, hai cái này em dự định khi đi thành phố Bắc sẽ mặc, không phải thành phố Bắc đang rất lạnh sao?"

Quần áo ở trong trung tâm mua sắm cũng không phải là xấu, nhưng chọn tới chọn lui rất nhiều kiểu dáng đơn giản đó, cô vẫn không nhịn được muốn tự mình thiết kế ra.

Mười ngày nữa là đến tết âm lịch, hai người đã bàn xong chuyện đi đến thành phố Bắc để mừng năm mới.

Thời tiết ở thành phố Tân An cũng không có quá lạnh, bây giờ cũng khoảng hai mươi độ, vì vậy quần áo bình thường mặc hàng ngày cũng được rồi. Nhưng có thể bên thành phố Bắc đã có tuyết rơi, cô thực sự không muốn mặc loại áo khoác ngoài nặng nề và áo khoác bông cả một ngày, mặc dù mặc vào cũng ấm áp, khi nhìn cũng rất có phong vị, nhưng khi mặc vào lúc bình thường thì vẫn còn quá cồng kềnh.

"Hoàn thành."

Cuối cùng cô nhìn lại từ đầu đến cuối một lần nữa, Lâm Khê ném bút chì rồi nói: "Hôm nay em sẽ mang nó đến cho thím Hà nhờ thím làm gấp giúp em."

Thím Hà là thợ may ở trong thôn, tay nghề rất tốt, chỉ cần Lâm Khê cho bà ấy bản vẽ, cô chỉ cần khoa tay múa chân vài cái thì bà ấy đã có thể hiểu được ý của cô.

Nhưng bây giờ bà ấy vẫn đang làm việc trong nhà máy của Hạ Hướng Viễn, Hạ Hướng Viễn cho bà ấy mức lương rất cao, bà ấy đã sớm không nhận công việc riêng tư từ lâu rồi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lương Triệu Thành không mấy vui vẻ.

Lương Triệu Thành "ừ" một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK