Một trăm đồng, cô coi cô ta là ăn mày đuổi đi sao?
Ngực cô ta nhấp nhô, quả thực là tức đến toàn thân run rẩy, đến răng cũng run rẩy theo.
Cô ta vừa chỉ Lâm Khê răng vừa run lập cập: “Một trăm đồng, cậu cho tôi một trăm đồng? Cậu bảo tôi đi? Vậy cha tôi thì sao? Mẹ tôi thì sao? Anh tôi thì sao? Lâm Khê, cậu, cậu thật độc ác, quá độc ác. Nhiều năm qua tại sao tôi không nhìn ra cậu là người như vậy, cậu giả vờ nhiều năm như thế, nhiều năm nay dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời hiền lành đó, ấy vậy tất cả đều là giả vờ. Cậu lừa anh tôi, lừa cả nhà tôi, cả nhà tôi thế mà chẳng có ai nhìn ra cậu là thứ độc ác tuyệt tình như vậy.”
Ngón tay Lâm Khê xoa hai tờ tiền nhìn có vẻ rất mới nhưng đối với cô lại là tiền giấy rất lâu về trước, im lặng một lát mới nói: “Tôi không giúp được các người, tôi ghét kẻ đánh bạc, ghét tất cả những thứ liên quan đến bài bạc. Tiền của tôi, cho dù ngày nào đó tôi thực sự có tiền, tôi thà quyên tặng cho cô nhi viện, xây trường học, cũng sẽ không cho kẻ cờ b.ạ.c một đồng nào, các người chỉ có thể tự cứu lấy mình.”
“Bốp” một tiếng, Hạ Mỹ Liên đánh vào tay Lâm Khê, Lâm Khê bị đau, hai tờ tiền trên tay rơi xuống đất.
Lâm Khê bị dọa giật mình, vô thức lùi lại phía sau một bước, mắt nhìn theo chỗ tiền đó, rồi nhìn sang Hạ Mỹ Liên.
Cô mím môi, sau đó ngẩng đầu, “bốpốp” một tiếng, giơ tay cho cô ta một cái tát, lạnh lùng nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải bán nhà trả nợ cờ b.ạ.c cho nhà các người, cái tát này trả lại cô, cô có bản lĩnh xông vào tôi tức giận, vậy mà hèn nhát với người cha muốn bán cô đi?”
Lúc trước cô còn nói chuyện hẳn hoi với cô ta, còn cho cô ta một trăm đồng, còn cho cô ta ý kiến, tuy nhiên xuất phát từ sự đồng tình cơ bản dành cho một cô gái như cô ta.
Còn có buổi sáng gặp Hạ Hướng Viễn, sự đối đãi lạnh nhạt không chút dây dưa của Hạ Hướng Viễn khiến cô cũng có chút hảo cảm với anh ấy.
Cô nào có biết em gái của anh ấy lại điên cuồng như thế này?
Tuy nhiên cô thảm hại cũng không phải là lý do để phát điên với người khác.
Với kí ức có hạn của cô, nguyên thân sau khi nhà họ Hạ rơi vào cảnh khốn khó, còn giúp đỡ nhà họ không ít, thầm cho mẹ Hạ không ít tiền.
Nhưng Hạ Mỹ Liên này không chút cảm kích, cô ta chỉ cảm thấy “Lâm Khê” bán tòa nhà giúp bọn họ trả nợ là điều đương nhiên!
Không giúp đỡ chính là độc ác tuyệt tình vô tình vô nghĩa, hừ, trò gì đây.
Cái tát này của Lâm Khê không chút lưu tình, tát xong cô còn thấy đau tay, vẩy tay một lúc.
Hạ Mỹ Liên vốn mắt mũi đang đỏ bừng sưng húp khóc lóc, cộng thêm cái tát này, nửa bên mặt sưng vù, cả người trông vừa thê thảm vừa kinh dị.
Cô ta ôm mặt, trừng mắt nhìn Lâm Khê mà không thể tin nổi.
“Con đĩ, con đĩ kia, chỉ biết giả vờ giả vịt quyến rũ đàn ông!”
Vì cái tát này, cũng vì sự tương phản của Lâm Khê so với trước đây, khiến tia hy vọng cuối cùng của cô ta vụt tắt, Hạ Mỹ Liên đã sụp đổ.
Cô ta cảm thấy cả nhà mình bị Lâm Khê lừa gạt nhiều năm, trong lòng vừa hận vừa tức giận, cảm xúc tích lũy gần đây cuối cùng bùng nổ toàn bộ.
Cô ta chửi mắng Lâm Khê, rồi lại quay đầu nhìn Lương Triệu Thành sầm mặt đứng ở cửa, nói như phát điên: “Anh thích khuôn mặt này của cô ta đúng không? Giống như anh tôi, thích khuôn mặt này của cô ta, hay là thích dáng vẻ hồ ly tinh giả vờ giả vịt của cô ta?”
“Nhưng anh cũng đã ở thôn Lâm Hạ chúng tôi hai năm rồi, lẽ nào anh không thấy anh tôi m.ó.c t.i.m móc phổi ra đối xử với cô ta sao? Không thấy bọn họ trước đây yêu thương nhau thế nào sao? Nhưng mà vì nhà tôi không còn tiền, bởi vì nhà tôi nợ một trăm năm mươi nghìn, cô ta giờ đã lật mặt vô tình, anh không sợ đợi khi anh hết tiền, có một ngày sẽ có kết cục như anh tôi sao?”
Lâm Khê:
Tuy Lâm Khê không để tâm tới những nội dung chửi rủa của Hạ Mỹ Liên, nhưng cô vẫn xoay người lấy một cốc nước trực tiếp hắt lên người cô ta.
Hạ Mỹ Liên kêu lên thất thanh.
Nhưng Lương Triệu Thành cũng chẳng buồn động một chút lông mày.
Cho dù là Hạ Mỹ Liên chửi mắng Lâm Khê, hay là Lâm Khê đánh Hạ Mỹ Liên, hất nước lên người Hạ Mỹ Liên, từ lúc anh lên lầu, ngoại trừ lúc mới đầu nhíu mày ra thì sắc mặt sau này chưa từng thay đổi.
“Không cần cô tốn công lo lắng, ra ngoài!” Anh nói lạnh lùng.
Tiếng kêu la thất thanh của Hạ Mỹ Liên im bặt, ánh mắt của cô ta di chuyển tới khuôn mặt Lương Triệu Thành, nhìn chằm chằm vào anh.
Lúc này mặt cô ta sưng vù, người ướt hết, cả người nhếch nhác vô cùng, cô ta trừng mắt nhìn Lương Triệu Thành, ban đầu còn hơi kinh sợ, nhưng chỉ ngừng được mấy giây, rất nhanh lại cười “ha ha” quái dị, sau đó giọng nói run rẩy kèm theo tiếng the thé quái dị: “Các người đính hôn rồi? Trước lúc bà Lâm qua đời đã đính hôn rồi? Nhưng anh có biết không, mấy hôm trước thôi, cô ta còn ở trong nhà tôi ôm hôn anh tôi, hơn một tháng nay, hai người cũng thân mật không ít, người phụ nữ như vậy…”
“Ầm” một tiếng, giọng nói của Hạ Mỹ Liên cuối cùng cũng im bặt, tiếp đó là tiếng thủy tinh vỡ rơi trên mặt đất, kèm sau đó tiếng kêu thất thanh của Hạ Mỹ Liên.
Lâm Khê trực tiếp lấy cái cốc ban nãy ném lên người cô ta.
Tiếp sau đó Trần Dã bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, cầm một cái chổi vừa đánh vừa mắng cô ta: “Cút ra ngoài, còn dám chửi mắng chị tôi, nhà các người nợ một đống nợ thì liên quan gì đến chị tôi, còn muốn nhà chúng tôi bán tòa nhà trả nợ cho nhà mấy người, tôi nhổ vào, sao lại không có mặt mũi đến vậy, cút cho tôi.”
Vừa chửi mắng, vừa đuổi theo Hạ Mỹ Liên để đánh.
Cậu cầm chổi đánh rất đau, hoàn toàn không nương tay, dáng vẻ đó đừng nói đến Hạ Mỹ Liên, đến Lâm Khê thấy vậy sắc mặt cũng thay đổi.
Chỉ có sắc mặt của Lương Triệu Thành không chút thay đổi nào.
Lần này Hạ Mỹ Liên cũng coi như vừa hét thất thanh vừa chạy trốn ra ngoài.
Lâm Khê: Đuổi kẻ thần kinh thì tính ngang ngược của Trần Dã vẫn là có tác dụng nhất.
Tuy những lời nói những hành động đó của cậu, Lâm Khê nghe thấy cũng thấy đau đầu, chẳng trách đám Trương Tú Mai sợ nó như vậy.
Bởi vì lúc nó điên lên thì thực sự điên rồ.
Nhưng Lâm Khê không thấy đứa bé này có vấn đề gì lớn.
Bởi vì cô tới đây, chỉ có đứa bé có vấn đề trong miệng mọi người này, vừa ghét bỏ cô, vừa liều mạng bảo vệ cô.
Ở kiếp trước, khi cô còn là Lạc Khê, trong cuộc sống của cô không hề có một người như vậy, liều mạng bảo vệ cô.
Trần Dã đuổi Hạ Mỹ Liên xuống lầu, Lâm Khê quay đầu nhìn Lương Triệu Thành, thấy vẻ mặt của anh khó coi đến dọa người.
Lâm Khê nghĩ tới lời nói của Hạ Mỹ Liên, đầu lại nhói đau từng cơn, với ký ức không nhiều của cô, còn có phản ứng của Hạ Hướng Viễn khi gặp sáng nay, cô cảm thấy những chuyện liên quan giữa “cô” có lẽ không phải là thật. Nguyên thân nhẹ dạ, len lén đưa tiền cho người nhà họ Hạ, nhưng không có hẹn hò cùng Hạ Hướng Viễn nữa.
Nhưng mà tin đồn lặp đi lặp lại nhiều lần cũng khiến người ta coi là thật, ai cũng nói quãng thời này này cô cùng Hạ Hướng Viễn như thế nọ thế kia, cộng thêm quá khứ mười mấy năm của hai người, dường như rất khó để người ta nghi ngờ.
Còn có Hạ Mỹ Liên nói với anh, cô giả vờ giả vịt, hồ ly tinh, lừa người, trở mặt vô tình, “sẽ có một ngày anh sẽ rơi vào tình cảnh giống như anh tôi” những thứ này tuy cô chẳng thấy làm sao, nhưng đối với anh mà nói, sẽ không phải là một cảm xúc tốt đẹp gì.
Vốn trải qua chuyện nhà họ Chu, thêm tiếp xúc mấy ngày hôm nay, quan hệ của hai người dường như gần lại rất nhiều.
Cô thậm chí còn nảy sinh một số ý tưởng nhưng bị Hạ Mỹ Liên quấy rối như vậy, mất sạch cả hứng thú.
Cô khẽ thở hắt ra, buông thõng hai tay, lên tiếng giải thích với anh: “Những điều cô ta nói không phải hoàn toàn là thật, sáng nay anh cũng đã gặp Hạ Hướng Viễn, tôi và anh ấy căn bản không có chuyện gì cả.”
Người đối diện im lặng.
Lâm Khê lại thở dài, hơi tức giận nói: “Xin lỗi, đợi giải quyết xong hết những chuyện này, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn, nhưng chuyện này không liên quan gì tới Hạ Hướng Viễn, tôi thực sự không có gì với anh ấy cả, tôi không cần thiết phải lừa anh, đây là sự tôn trọng cơ bản dành cho anh. Nhưng chuyện hôn sự này thật sự không công bằng với anh, không ly hôn lòng tôi bất an.”
Mới tối hôm nay, anh còn nói rằng thông báo với những người khác chuyện hai người đã đăng kí kết hôn.
Đúng thật là thế sự vô thường.