Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái kia vẫn còn đang khóc nức nở, đôi mắt đỏ bừng, khi nhìn vào sự tức giận và tủi thân đó lại là cảm giác chân tình thực sự, còn có cả sự kích động trên khuôn mặt của cặp vợ chồng nhà họ Thẩm, những điều rất nhỏ nhặt đó nhưng có thể làm cho những người nhìn thấy đều trở nên bối rối.

Trương Tú Mai không thể nào hiểu được thái độ này của Lâm Khê.

Cuối cùng bà ta đã tức giận và nói: “Chuyện gì sẽ xảy ra? Con còn không biết phải làm gì sao? Con vốn không phải là con gái nhà họ Lâm, con là con gái nhà họ Thẩm, nếu năm đó đã nhầm lẫn thì hiện tại phải trở về đúng vị trí vốn có, con bé Hương trở về nhà họ Lâm, còn con trở về nhà họ Thẩm!”

Cuối cùng cặp vợ chồng cũng lên tiếng.

Người phụ nữ trung niên tên Tiền Anh Tử lau nước mắt, giọng nói đầy đau khổ: “Tiểu Khê, chúng ta thực sự không nghĩ rằng năm đó con đã bị tráo đổi, m.á.u mủ tình thâm, bất kể như thế nào, con là con gái của chúng ta. Chúng ta hy vọng con có thể trở về với chúng ta, những năm con không ở cùng chúng ta, chúng ta sẽ bồi thường cho con thật tốt.”

Thái dương của Lâm Khê có hơi run lên.

Cô bật cười một tiếng, nói: “Mẹ Trương, bà cũng thật là giỏi, bà muốn mang theo con của người đàn ông khác đến nhà họ Lâm chúng tôi ăn không uống không, tôi không chịu, thế nhưng bà lại trực tiếp nghĩ ra cách đổi con gái. Tuy nhiên...”

Cô buông tay ra nói: “Tôi nói cho bà biết, vô dụng thôi, ngay cả khi những gì bà nói là sự thật đi chăng nữa, bà cũng sẽ không thể đạt được mục đích. Bởi vì...”

Cô nhìn vẻ mặt Trương Tú Mai đã có hơi thay đổi, cô lạnh lùng cười rồi chậm rãi nói: “Ông bà nội đã qua đời, mà tôi thì đã trưởng thành, thậm chí đã kết hôn, cho dù tôi không phải là con ruột của nhà họ Lâm, nhưng về mặt pháp lý thì tôi chính là con của nhà họ Lâm. Hiện tại tài sản của nhà họ Lâm đứng tên của tôi và Tiểu Dã, đừng nói là bà trộm người, cho dù là bà trộm trời thì cũng vô dụng thôi. Hiện tại tài sản nhà họ Lâm là của tôi, tôi không muốn cho thì cho dù là ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy được một đồng nào.”

“Hơn nữa tôi nói cho bà biết, trước đây tôi vẫn còn hơi lo lắng một chút, vì sau tất cả, bà cũng là mẹ đẻ của tôi, mặc dù chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ rất sớm, nhưng cũng không thể làm quá mức, ngay cả khi người nhà họ Trương đến, tôi cũng không thể làm gì quá mức, nhưng mà bây giờ...”

Nụ cười trên khuôn mặt của cô mờ dần, thay vào đó là sát khí hiển hiện, lạnh lùng nói: “Bây giờ thì bà là loại người gì? Tội phạm ăn cắp con cái của người khác, không chỉ ăn cắp con cái của người khác, mà còn giấu ông bà của tôi. Năm đó sau khi cha tôi hy sinh, bà đã kết hôn với người khác, điều này không là gì, nhưng bà không nên lấy tất cả tiền của cha tôi với điều kiện từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi! Bà đến một lần, tôi không chỉ có thể đánh bà một lần, để bà cút ra ngoài mà tôi còn muốn báo cảnh sát, truy cứu trách nhiệm về tội trộm cắp đứa bé năm đó!”

Mỗi một câu Lâm Khê nói ra thì mặt Trương Tú Mai sẽ trắng bệch thêm một chút, cô chỉ tay vào mặt Lâm Khê rồi “cô, cô” hai tiếng, trên mặt đã tràn đầy vẻ sợ hãi và phẫn nộ.

Từ đầu tới giờ, Chu Gia Lượng vẫn đứng ở phía sau làm nền tiến lên đỡ bà ta, anh ta nhìn Lâm Khê, nhíu mày nói: “Tiểu Khê, cô đừng dọa mẹ, chuyện này đã là chuyện cũ của hai mươi năm trước, mẹ đã tự mình nói ra, chỉ cần cha mẹ Hương nguyện ý không truy cứu thì ngay cả cảnh sát cũng sẽ không quản chuyện gia đình như vậy.”

“Còn nữa, Tiểu Khê, cho dù mẹ không sinh ra cô, nhưng khi cô vừa sinh ra là mẹ đã nuôi lớn cô. Mấy năm nay mẹ cũng sống trong đau đớn và tự trách, áy náy với Hương, áy náy với cô, bao nhiêu năm nay tại sao bà vẫn không nói? Còn không phải là bởi vì nhìn thấy cô và Hương đều đang sống rất tốt, bà sợ làm rối loạn cuộc sống của hai người, bà đã nghĩ hay là quên đi, sau này bà buông tha cô cũng là chuyện bất đắc dĩ, cô có cần đối xử tuyệt tình với bà như thế không?”

Trương Tú Mai nghe Chu Gia Lượng nói thì sự hoảng sợ mới lui đi hơn phân nửa, khí thế một lần nữa mạnh mẽ lên.

Bà ta cũng không nói với Lâm Khê mà bà ta quay đầu nhìn về phía bí thư thôn Hạ Đông Điền và các trưởng bối khác trong thôn: “Bí thư Hạ, các vị cô dì chú bác, tôi đều đã nói hết lời, chuyện lúc trước thật sự là do tôi làm sai, nhưng chuyện này cũng là gánh nặng trong lòng tôi hai mươi năm nay, cũng đã trừng phạt tôi hai mươi năm nay. Hiện tại rốt cuộc đã nói ra, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tôi không có ý nghĩ gì khác, chỉ là con bé Hương này mới là cốt nhục duy nhất còn lại trên đời của Vệ Đông, độc đinh duy nhất của ông cụ nhà họ Lâm, xin mời bí thư và cô dì chú bác cho con bé một cái công đạo.”

Nói xong bà ta đưa tay túm lấy Thẩm Hương, ấn cô ta quỳ xuống trước bọn Hạ Đông Điền, khóc lóc nói: “Là tôi phải xin lỗi đứa nhỏ này, xin lỗi Vệ Đông, khi đó chỉ sợ nuôi không sống được nên muốn có một đứa nhỏ khỏe mạnh, nhưng qua nhiều năm như vậy tôi mới hiểu được, không phải con mình sinh ra thì không phải do mình sinh ra, dù nuôi thế nào cũng không nuôi được, còn đánh mất cốt nhục ruột thịt của mình, đánh mất cốt nhục duy nhất Vệ Đông lưu lại trên đời này, làm cho nó chịu khổ nhiều năm như vậy.”

Nói đến đây bà ta đã gào khóc, cũng không biết là khóc vì bản thân, hay là khóc vì Thẩm Hương, hoặc là tức giận bản thân vì đã cho Lâm Khê một cuộc sống tốt lành, còn bản thân thì một chút ánh sáng cũng không dính được.

Sắc mặt bí thư Hạ và các trưởng bối trong thôn cũng vô cùng phức tạp.

Bà Ba cầm nạng đạp Trương Tú Mai: “Cô, cô thực sự là...” Bà ấy muốn nói gì đó nhưng cũng không thể nói thành lời.

Lúc này bọn họ đã tin lời của Trương Tú Mai, nhưng vậy thì thế nào?

Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều đã chết, chỉ còn lại Lâm Khê và Trần Dã.

Giống như lời Lâm Khê nói, hiện tại tài sản của nhà họ Lâm đều đứng tên Lâm Khê và Trần Dã, bây giờ là thời đại của pháp luật, cũng không phải một bí thư thôn trong dòng tộc nói cái gì thì là cái đó.

Bí thư Hạ nhìn bà Ba, bà Ba thở dài, đưa tay kéo Thẩm Hương còn đang khóc không thôi, nắm lấy tay cô ta, nói một câu: “Đây là đã tạo nghiệt gì vậy?”

Bà ấy nhìn về phía Lâm Khê: “Tiểu Khê nghe bà nói, cháu là đứa con lớn của nhà họ Lâm, không quan tâm cháu có phải là con ruột hay không thì cháu đều là người nhà họ Lâm. Nhưng đứa trẻ này, nếu thực sự là xương m.á.u của cha cháu, nếu đứa nhỏ này muốn nhận tổ quy tông, cháu cũng nên để con bé nhận tổ quy tông. Như cháu nói, cháu đã là một người trưởng thành, đương nhiên cháu có thể tự đưa ra quyết định.”

Đối với tài sản của nhà họ Lâm, bà ấy cũng không quản được.

Hơn nữa, với nhân phẩm của Tiểu Khê, bọn họ đều rất tin tưởng, ai mà không biết là Tiểu Khê đã giúp Tiểu Dã lấy lại cổ phần Trần Thị từ tay nhà họ Trần, cô vừa quay đầu đã bán ra với giá hai triệu rưỡi, sau đó toàn bộ đều dùng để mua nhà cho Tiểu Dã, quyền sở hữu nhà đều đứng tên của Tiểu Dã?

Chỉ dựa vào chuyện này thì bọn họ đã không thể nói đứa nhỏ này có lòng riêng, nếu không có đứa nhỏ này thì có lẽ hiện tại sản nghiệp nhà họ Lâm không biết đã sớm bị người nào lấy đi, Tiểu Dã sẽ không lấy được nhiều tiền như vậy.

Lâm Khê hơi mím môi, cô nhìn thoáng qua Thẩm Hương, sau đó lại nhìn về phía vợ chồng nhà họ Thẩm, lạnh lùng nói: “Báo cảnh sát, đưa Trương Tú Mai đến cục cảnh sát, còn chuyện khác thì từ từ nói sau.”

Nếu Thẩm Hương thật sự là con gái nhà họ Lâm, đương nhiên cô sẽ không phản đối để cô ta trở về làm Lâm Hương.

Nhưng chuyện này cũng không phải đơn giản là đưa ra mấy tờ giấy, mấy bức thư thì là cô tin, trực tiếp báo cảnh sát, sau đó điều tra, cô không tin không tra ra chuyện mờ ám ở đằng sau chuyện này.

Sắc mặt vợ chồng nhà họ Thẩm lập tức trở nên rất khó coi, thậm chí Lâm Khê còn nhìn thấy trên mặt Tiền Anh Tử xuất hiện sự hoảng loạn.

Thẩm Tùng Lâm trầm mặt nói: “Tiểu Khê, dù sao chuyện này đã là chuyện cũ của hai mươi năm trước, nếu mẹ con đã tự mình nói ra sự thật, dù như thế nào đi nữa, bà ta cũng đã nuôi con nhiều năm như vậy. Còn nữa, dù gì bà ta cũng là mẹ đẻ của con bé Hương, mặc dù chúng ta rất đau lòng vì năm đó con đã bị đổi đi, nhưng chúng ta cũng đã nuôi con bé Hương hai mươi năm, thương con bé hai mươi năm, thật sự không đành lòng để cho con bé đau khổ.”

Lâm Khê cười như không cười: “Cho nên các người không muốn truy cứu?”

Thẩm Tùng Lâm chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, nhưng ông ta vẫn nói: “Tiểu Khê, nể tình bà ta đã nuôi con một thời gian, cứ bỏ qua đi.”

“Nếu các người không muốn tính toán thì để chúng tôi đến tính.”

Thẩm Tùng Lâm vừa dứt lời thì đột nhiên ở phía sau truyền đến một thanh âm nghiêm khắc.

Cánh cổng bị đẩy ra, có vài người bước vào.

Lâm Khê ngẩng đầu nhìn về phía người đến, khi nhìn thấy từng người một cô đã bị giật mình, trong khoảng thời gian ngắn, cô cho rằng cô đã nhìn lầm, cho đến khi ánh mắt của cô dừng lại trên người người kia, thơ thẩn, sau đó nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy những người thân yêu của mình một lần nữa.

Cô nghĩ rằng, cô đến đây một mình, thế giới này là hoàn toàn xa lạ, ban đầu khi ở đây, cô phải đối mặt với Trương Tú Mai khóc và náo loạn, cô đã nghĩ, tại sao cô lại xui xẻo như vậy, tại sao nguyên chủ lại xui xẻo như vậy chứ, tại sao cô lại có thể có một người mẹ như vậy?

Thì ra không phải.

Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, nước mắt cô cứ nhịn không được rơi xuống, rõ ràng trước kia cô không phải là một người yêu gia đình, cô đến nơi này đã lâu như vậy, không phải đều không có vấn đề gì sao?

Nhưng lúc này cô lại không nhịn được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK