Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao cha Chu lại lật mặt?

Đương nhiên là vì ông ta đã biết nhà họ Hứa xảy ra chuyện.

Tối hôm qua khi Chu Vân Vân cúp điện thoại ông ta còn vô cùng tức giận, nhưng nghĩ đến việc ép cô ta đi nhận tội thay Hứa Đan, suy cho cùng trong lòng ông ta vẫn còn có chút áy náy, vì vậy chỉ tức giận một lúc rồi thôi. Chỉ là sợ sáng nay Chu Vân Vân không chịu tự đến đồn công an, sáng nay ông ta còn có một cuộc họp, không thể đến đây nên đành bảo mẹ Chu đến, dặn bà ta nhất định phải đưa Chu Vân Vân đến đồn công an.

Kết quả sáng nay ông ta đến đơn vị, còn chưa kịp ngồi nóng m.ô.n.g thì đã nghe thấy có người đang xì xào bàn tán chuyện gì đó. Ông ta cảm thấy kỳ lạ, hỏi ra mới biết là phó viện trưởng Hứa bị lập án điều tra, ông ta kinh ngạc hỏi thăm thêm một chút mới biết rằng có liên quan đến cái c.h.ế.t của viện trưởng tiền nhiệm.

Nghĩ đến việc tối qua mẹ của Hứa Đan còn gọi điện bảo ông ta đưa con gái đến đồn công an nhận tội thay cho Hứa Đan, nhất thời đổ một trận mồ hôi lạnh, không màng đến việc họp hành nữa, nhờ người khác xin nghỉ khẩn cấp rồi chạy thẳng đến trường học. Cũng may vợ ông ta vẫn chưa kéo con gái đi, vội vàng cười làm hòa với thầy giáo Hầu rồi kéo vợ về.

Mẹ Chu bị ông ta kéo đi, vừa ra khỏi kí túc xá đã kêu gào: “Đang yên đang lành ông kéo tôi đi làm gì? Không lẽ là ông lại giở quẻ? Không phải ông đã nói rằng chỉ cần Vân Vân đi nhận tội thay cho Hứa Đan nhà bọn họ thì bọn họ sẽ giúp Đại Vĩ chuyển thành nhân viên chính thức sao? Nếu như con bé không đi thì Đại Vĩ phải làm sao đây?”

“Chuyển cái gì mà chuyển? Phó viện trưởng Hứa rất có khả năng không giữ được rồi.”

Cha Chu đè nén âm thanh, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mẹ Chu bị dọa hết hồn, cha Chu kể lại chuyện của phó viện trưởng Hứa cho bà ta nghe, mẹ Chu ngẩn ra một lúc, rồi nói: “Chuyện này, không phải là thật đấy chứ? Vậy, vậy còn Đại Vĩ, chuyện Đại Vĩ chuyển thành nhân viên chính thức phải làm sao đây?”

“Chúng ta chờ thêm đi.”

Cha Chu cũng rất buồn rầu, vừa buồn rầu vừa phiền muộn trong lòng.

Bởi vì ông ta cũng được xem như thân tín đáng tin cậy của phó viện trưởng Hứa, ông ta vừa nói vừa kéo mẹ Chu đi.

Mọi người trong kí túc xá đang chẳng hiểu ra làm sao.

Thầy giáo Hầu không yên tâm về Chu Vân Vân, lại gọi cô ta đến nhà mình.

Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh đến nhà Lâm Khê.

Lúc này Lâm Khê nghe thấy lời của Vương Nhiên, quay đầu nhìn về phía Lương Triệu Thành.

Lương Triệu Thành nói với cô: “Các em nói chuyện đi, anh ra ngoài mua một vài thứ.”

Anh biết rằng nếu mình ở lại đây mấy người họ nói chuyện sẽ bị gò bó.

Lâm Khê rất xin lỗi mà tiễn anh ra cửa, nhìn theo anh đi xuống dưới.

Đợi khi cô đóng cửa quay lại đã thấy mấy người Vương Nhiên đang cười hì hì nhìn cô, cô vừa quay đầu lại đã thấy Vương Nhiên bày ra một bộ mặt quỷ, cười nói: “Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi, có điều rất nhanh thôi cả một kỳ nghỉ hè cậu sẽ thuộc về chồng của cậu, bây giờ bố thí cho bọn tớ một chút thời gian đi.”

Ở phương diện này, da mặt của Lâm Khê cực kỳ dày. Cô thản nhiên ngồi vào giữa bọn họ: “Tớ thấy cho dù không có tớ các cậu cũng sống vui vẻ lắm.”

Vương Nhiên cười hì hì, kéo cô lại nói chuyện của Chu Vân Vân: “Cũng không biết cha cậu ta lại có ý định gì, lật mặt cực kỳ nhanh, nhưng tớ luôn cảm thấy là lạ.”

“Bởi vì phó viện trưởng Hứa bị lập án điều tra rồi.”

Lâm Khê cũng không vòng vo, nói thẳng.

Mọi người:

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Khê nói ra chuyện mà phó viện trưởng Hứa đã phạm phải một cách đơn giản.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện này cũng thật trùng hợp.”

Vương Nhiên lầm bầm, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, chợt quay đầu hỏi Lâm Khê: “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cậu và chồng cậu?”

Lâm Khê vội vàng khoát tay: “Là trùng hợp thôi, hoặc là do nhà bọn họ làm quá nhiều chuyện ác, vẫn luôn có người theo dõi nhà bọn họ, lần này thấy Hứa Đan làm ra chuyện này nên nhân cơ hội đi tố cáo bọn họ. Nghe nói là hậu duệ của vị viện trưởng tiền nhiệm kia, chắc là chuyện này đã ghim ở trong lòng người ta mấy chục năm, chỉ đợi cơ hội này thôi.”

Mọi người gật đầu, mặc dù vẫn cảm thấy có chút quá trùng hợp, nhưng Lâm Khê nói cũng không phải không có lý.

Có điều nghi ngờ thì nghi ngờ, bọn họ cũng hiểu ý của Lâm Khê, lập tức bỏ qua nói sang chuyện khác.

Tối nay mọi người ở lại nhà họ Lâm ăn tối.

Ăn cơm xong, Lương Triệu Thành đi cùng Lâm Khê đến nhà thầy giáo Hầu gọi Chu Vân Vân ra nói cảm ơn cô ta một câu.

Lâm Khê cảm ơn xong đang chuẩn bị rời đi, nhưng Chu Vân Vân lại gọi cô lại.

Chu Vân Vân nói: “Lâm Khê, có phải cậu rất xem thường tôi không?”

Cô ta bây giờ, dường như đã bị phơi bày m.ổ x.ẻ tất cả ra trước mặt bọn họ, quá khứ của cô ta, gia đình của cô ta, tất cả mọi thứ của cô ta đều xấu xa như vậy. Trước kia cô ta còn tận lực duy trì chút thể diện ở ngoài cùng, giả vờ như mình giống với bọn họ, nhưng thực ra không hề giống nhau.

Lâm Khê quay đầu.

Cô lắc đầu một chút, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra tôi rất kính phục cậu, trước đây tôi đã cảm thấy như vậy, cậu có một năng lực sinh tồn. Cho dù có rơi vào tầng lớp cuối cùng nhất thì cậu cũng tìm kiếm cơ hội, chưa từng bỏ qua năng lực sinh tồn này, chỉ có điều nói theo cách lệch lạc thì năng lực sinh tồn này cũng khiến người ta thấy chán ghét. Vì nếu như cậu muốn làm người khác tổn thương, vì một chút lợi ích một chút cơ hội, cậu sẽ có năng lực này, đi làm tổn thương người vô tội, cậu căn bản không màng đến những thứ kia.”

Cô ta có thể nhẫn nhịn.

Khi đó cô đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy, những người khác cũng không nhiệt tình với cô ta, nhưng mỗi khi có cơ hội cô ta đều sẽ thử tạo quan hệ thân thiết với Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh, cố gắng để cho những người khác tiếp nhận cô ta.

Khi đó đúng là cô có chán ghét, nhưng cũng không thể không thừa nhận điều này không phải việc người bình thường có thể làm được.

Chu Vân Vân cắn môi, dường như muốn nói điều gì đó. Lâm Khê đã nói tiếp: “Nhưng trên thực tế tôi cũng không phải thượng đế, tôi cũng sẽ phạm sai lầm, giống như lần này, tôi hoàn toàn không nghĩ đến là cậu có thể làm được chuyện này. Trước kia tôi biết rằng, một cô gái ban đầu luôn nhẫn nhục chịu đựng, về sau lại có thể tránh thoát khỏi gia đình ban đầu, thật sự là vô cùng ít ỏi.”

“Vì vậy cậu lại khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Tôi sẽ không xem thường cậu, tôi nghĩ chỉ cần cậu có thể thay đổi tâm tính, ngoan ngoãn thành thật, không tùy ý giẫm đạp người khác để đạt được mục đích của mình thì cậu chắc chắn có thể thành công.”

Nói xong, cô lại cười cười: “Cậu xem, cậu bảo tôi nói, nhưng thực ra tôi cảm thấy tôi không có tư cách nói những lời này, vậy nên trước đây tôi mới không nói, nhưng tôi hi vọng cậu có thể thay đổi trở nên tốt hơn, như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người được lợi. Nếu như cậu mắng tôi, nói tôi không có tư cách nói những lời này cũng không sao, tôi sẽ quay người rời đi.”

Chu Vân Vân nhìn cô chằm chằm, sau đó dường như lấy hết dũng khí mà nói: “Tôi sẽ cố gắng, cố gắng đi về phương hướng đó. Nhưng tôi có thể hỏi cậu rằng nếu như tôi muốn thoát khỏi gia đình đó, liệu có được không? Vì tôi không muốn sống vì người khác, không muốn sống vì ba tôi, không muốn sống vì anh trai của tôi, cũng không muốn sống vì gia đình kia nữa. Những thứ này thực sự đã chèn ép tôi đến mức sắp không thể thở nổi, nhưng bọn họ thực sự đã sinh ra, nuôi dưỡng tôi. Trừ việc bảo tôi đi lấy lòng, đón ý hùa theo Hứa Đan ra, dường như cũng không bạc đãi tôi cho lắm. Cho tôi đi học vẽ, cung cấp cho tôi học lên đại học. Nếu như tôi cứ như vậy mà đoạn tuyệt với họ, liệu có quá vô tình, quá ích kỷ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK