Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô nghiêm túc hẳn: “Em họ ông thường ngày đều như vậy sao? Thấy cô gái xinh đẹp là lôi lôi kéo kéo trước mặt công chúng, muốn kéo người ta đi khách sạn? Trước kia anh ta có làm chuyện xấu với cô gái nào chưa?”

Quách Tự Văn:

Ông ấy vội xua tay nói: “Không đâu, không đâu, tuy thường ngày nó có hơi vụng nhưng tuyệt đối sẽ không ép buộc cô gái nào, thật ra thường ngày đều rất ít khi thấy nó đến gần ai, nó cũng rất lịch sự với phụ nữ, bình thường đều là bị người ta chọc. Hôm nay…”

Ông ấy nhìn thoáng qua Lâm Khê, cười khổ một chút: “Có thể là thấy cô Lâm quá xinh đẹp, sợ cô Lâm đi mất nên nhất thời sốt ruột, bèn muốn kéo cô đi.”

Lâm Khê “à” một tiếng, nói: “Vậy các ngươi vẫn nên dạy dỗ anh ta đi, nếu hôm nay tôi không mang vệ sĩ, có lẽ đã bị anh ta dọa sợ.”

Quách Tự Văn nói: “Trở về tôi nhất định sẽ nói với nó.”

Hai người nói mấy câu rồi Lâm Khê tạm biệt ông ấy.

Quách Tự Văn lại gọi cô lại: “Tôi nghe hội trưởng Hùng nói, hiệp hội thư hoạ sẽ cùng trường của cô tổ chức một triển lãm tranh, có liên quan đến cải cách mở cửa, đổi dời thành thị của quốc gia chúng ta trong mười năm qua. Tôi cảm thấy chủ đề này rất có ý nghĩa, lúc trước đã nhắc đến với hội trưởng Hùng, có thể tài trợ toàn bộ chi phí trưng bày triển lãm lần này, có điều cũng hy vọng có thể có một phòng triển lãm giới thiệu mỗi nhãn hiệu của Hoà Cơ chúng tôi ở trong nước.”

“Nhưng nhất định sẽ phối hợp tiến hành thiết kế và trưng bày theo chủ đề của triển lãm tranh, hội trưởng Hùng nói vì triển lãm tranh lần này cùng trường học của cô hợp tác trưng bày. Về phương diện này ông ấy cũng không ra quyết định được, không biết cô cảm thấy kiến nghị của tôi có được không? Nếu mà cần, tôi có thể tự mình đến thành phố Bắc một chuyến, ghé thăm một lãnh đạo của quý học viện.”

Nói xong dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “Trên thực tế, tôi cũng muốn đi tham quan quý học viện, nếu có thể có học sinh ưu tú như cô Lâm, tôi cũng vô cùng hy vọng bọn họ có thể gia nhập Hoà Cơ chúng tôi, cùng nhau làm việc.”

Đương nhiên đây chỉ là một mục đích tiện thể để ông ấy đến thành phố Bắc.

Thành phố Bắc là thủ đô của nước Hoa.

Hiện tại quốc nội phát triển nhanh chóng, ông ấy muốn khai thác thị trường quốc nội, đương nhiên phải tự mình qua đó quan sát.

Việc này, đúng thật là Lâm Khê không ra quyết định được.

Tuy rằng nghe ra cũng là việc không tồi.

Cô cười nói: “Qua mấy ngày là tôi về thành phố Bắc rồi, việc này tôi sẽ tự đi hỏi bên phía ban chấp hành.”

Quách Tự Văn gật đầu.

Ông ấy nói: “Có tin tức gì hoặc là muốn biết càng nhiều tin chi tiết thì cô Lâm có thể gọi điện thoại cho phòng làm việc chúng tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lời cô. Qua mấy ngày nữa, tôi sẽ cho người chỉnh lý ý tưởng phòng triển lãm của chúng tôi cho cô Lâm xem, thấy cô cũng không đề nghị hoặc ý kiến gì, chúng tôi sẽ mau chóng chỉnh lý.”

Nói xong dừng một chút, nói: “Nếu một khoảng thời gian nữa tôi đến thành phố Bắc, muốn hỏi một chút, bên cô có cách liên hệ thế nào để liên hệ được với cô?”

Lâm Khê cũng không do dự gì, cười cầm một tờ giấy ghi chú, viết số điện thoại của mình cho ông ấy: “Đây là số điện thoại nhà tôi ở thành phố Bắc, bình thường tôi không ở nhà nhưng có thím Ngô ở, ông để lại lời nhắn cho bà ấy hoặc để lại số điện thoại là được, tôi sẽ trả lời ông.”

Quách Tự Văn gật đầu, cũng không hỏi nhiều vì sao thím Ngô lại cùng đến thành phố Bắc, chỉ là lễ phép mà nhận số điện thoại, cảm ơn cô: “Đến lúc đó có lẽ còn phải nhờ cô Lâm dẫn đi gặp giáo viên và lãnh đạo của quý trường.”

Hai người lại nói vài câu rồi tạm biệt, Quách Tự Văn luôn nhìn theo cô lên xe mới xoay người đi về xe mình.

Vương Phú Hữu cũng nhìn theo bóng dáng Lâm Khê rời đi.

Anh ta thoáng nhìn số điện thoại mà Quách Tự Văn cầm trong tay, trong lòng cảm thán. Anh Thái à, anh nhìn anh họ anh xem, bắt chuyện với cô gái này sao có thể trắng trợn táo bạo mà trực tiếp xông lên, lôi kéo người ta như thế, nói với người ta là tôi muốn bắt chuyện à?

Cũng phải có chút mẹo đúng không?

Chờ khi tới khách sạn, nhìn thấy con ma xui xẻo Thái Gia Chí mặt bầm tím, kéo lấy quần áo kêu khóc om sòm, còn đặc biệt đi mua rượu thuốc, Vương Phú Hữu lại càng cảm thán sâu sắc.

Quách Tự Văn không có cảm xúc gì.

Ông ấy thong thả rót một ly rượu vang đỏ và nhàn nhã nhìn em họ của mình bị Vương Phú Hữu lấy rượu thuốc xoa vào người gào khóc thảm thiết.

Ông ấy cũng không hề ngại mùi rượu thuốc rất nặng trong phòng.

Thái Gia Chí: “Ôi, nhẹ nhàng thôi, tay anh là tay lợn hả?”

Anh ta cứ gào thét một lúc lâu. Nhìn thấy anh họ của mình ung dung thưởng thức rượu vang, anh ta cảm thấy rất khó chịu liền nói: “Anh đang theo đuổi cô gái đó sao?”

Quách Tự Văn nhướng mày, không hề tức giận mà chỉ nói: “Tại sao chú lại nói như vậy?”

“Em thấy trước đây anh không thường xuyên đến Trung Quốc nhưng gần đây, anh luôn có mặt ở đây và cả...”

Anh ta nhìn chằm chằm vào Quách Tự Văn và nói: “Em còn đang nghĩ tại sao gần đây anh lại đột nhiên khiến người ta phải sắp xếp thông tin về giới nghệ thuật Tân An, lúc nào cũng chạy đến trung tâm văn hóa thì ra là vì cô gái đó à?”

Lúc này Quách Tự Văn bỗng bật cười, nói: “Được rồi, chú không có thông tin thì đừng nói bậy, cô gái kia đã có gia đình rồi, chú cái gì cũng không biết rõ mà dám xông tới động tay động chân, quả thật bị người ta đánh không oan chút nào mà.”

Thái Gia Chí ngạc nhiên nói: “Kết hôn, nhìn cô ấy nhỏ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?”

Quách Tự Văn thưởng thức ly rượu vang không nói lời nào, Thái Gia Chí lại tiếp tục nói: “Vậy là anh đang theo đuổi một cô gái đã kết hôn? Kể ra thì cha mẹ luôn luôn khuyên nhủ em học hỏi từ anh, đừng có suốt ngày lo ăn uống chơi bời nhưng thường ngày anh chỉ toàn giả vờ thể hiện ra bên ngoài thành bộ dáng tốt đẹp, không ngờ khẩu vị anh còn mặn hơn em nhiều, ít ra em không bao giờ đụng vào người đã có gia đình.”

Nói xong anh ta lại lẩm bẩm: “Tuy nhiên, cô gái ấy thật sự rất xinh đẹp, nếu là em em thì em cũng sẽ động lòng.”

Rượu trong miệng của Quách Tự Văn thiếu chút nữa đã phun ra.

Lối suy nghĩ này không phải là người bình thường có thể tiếp thu được, tốt hơn hết là cứ xem anh ta như một kẻ ngốc là được.

Quách Tự Văn cũng lười nhìn anh ta chê cười nên đã xoay người rời đi.

Thái Gia Chí: “Cho dù bị nói trúng cũng không cần phải quay người rời đi đâu! Thật ra có chuyện gì đâu chứ, nếu như là em thì em cũng động lòng thôi!”

Đang nói thì đột nhiên anh ta bị Vương Phú Hữu ấn mạnh một cái trên phần đùi, dưới cơn đau đớn anh ta kêu lên một tiếng, cũng không để ý tới Quách Tự Văn nữa, Thái Gia Chí xoay người vỗ Phú Hữu một cái, nói: “Anh muốn đè gãy chân tôi sao?”

Vương Hữu cười xin lỗi làm lành, ngoài miệng thì nói: “Do quá chú tâm vào lời các anh nói và nghe quá nhập tâm nên mới không cẩn thận ấn hơi mạnh tay thôi mà.”

Nhưng trong lòng lại nói: “Tổ tông à, nếu anh mà còn nói tiếp thì hãy cẩn thận anh họ anh quay đầu chôn mạnh anh đấy.”

Anh ấy thật không dám xem thường thủ đoạn của Quách Tự Văn.

Thái Gia Chí tức giận nói: “Nhập tâm quá mức? Có cái gì tốt mà nhập tâm, tên kia anh ấy...”

Thế nhưng nói đến đây, anh ta lại dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn Vương Phú Hữu.

Vương Phú Hữu bị anh ta nhìn chằm chằm một cách dữ tợn nên định đặt dầu thuốc xuống, nói: “Tôi cũng đi ra ngoài.” Nhưng lại bị Thái Gia Chí kéo lại, nói: “Quách Tự Văn quen cô gái kia. Anh đi theo anh ấy nên có lẽ cũng phải biết một chút thông tin gì đó nhỉ? Mau nói cho tôi biết cô gái đó là ai, hai người bọn họ quen nhau như thế nào và bây giờ có quan hệ gì?”

Vương Phú Hữu: “Ông nội của tôi ơi, không phải anh họ của anh đã nói với anh rằng cô gái đó đã kết hôn rồi sao?”

Thái Gia Chí cười lạnh: “Kết hôn thì sao, kết hôn rồi thì Quách Tự Văn không còn theo đuổi nữa à. Anh ấy có thể theo đuổi, tại sao tôi lại không thể theo đuổi chứ?”

Vương Phú Hữu: “...”

Trán anh ấy bắt đầu đổ mồ hôi.

Nhưng cuối cùng vẫn bị quấn lấy mãi đến mức không còn cách nào khác phải nói ra, anh ấy không dám nói lung tung những thứ khác nhưng vẫn nói ra thân phận của Lâm Khê và thông tin cô đang học tại Học viện Mỹ thuật Bắc Thành.

Dù sao chuyện mà lão tổ tông này có hứng thú thì sớm muộn gì anh ta cũng có thể điều tra ra những thứ này.

Lâm Khê cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau lưng Quách Tự Văn và Thái Gia Chí bên này.

Chuyện Thái Gia Chí kia cô vừa quay đầu cũng quên béng đi mất.

Sau khi trở về cô cẩn thận viết ra các đề xuất hỗ trợ và các yêu cầu của Quách Tự Văn đưa ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK