“Bớt gây chuyện.”
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, thuận tay nắm lấy một lọn tóc của cô: “Nói thật trước đây anh cũng không nghĩ đến, cảm thấy phiền phức. Nếu đã phiền phức thì đương nhiên là càng bớt chuyện càng tốt. Nhưng em không nên suy nghĩ nhiều, lúc đó là vì không muốn nghĩ đến chuyện này, không hề muốn kết hôn.”
Anh cầm lấy tóc của cô, thỉnh thoảng tay anh lại cọ lên mặt cô, hơi ngứa một chút, tay của anh thực sự vô cùng thô ráp.
Lâm Khê đẩy tay của anh ra, nhưng không đẩy được, dứt khoát bắt lấy rồi kéo xuống: “Lúc đó là vì không muốn nghĩ đến chuyện này, vậy bây giờ thì sao?”
Nói xong dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc đó em cũng không thích anh, cho nên mới nói với anh chúng ta âm thầm đi làm thủ tục kết hôn, chuyện này cũng kết thúc tại đây.”
“Sau đó anh cũng nói với em cảm thấy hai chúng ta không hợp, nhưng bởi vì trách nhiệm, phải có trách nhiệm đối với em. Người nhà họ Chu chuyển đi, chuyện của nhà họ Hạ cũng được giải quyết. Anh ở lại đây, cho dù không có cuộc hôn nhân này vẫn sẽ đảm bảo cho sự an toàn của em và Tiểu Dã. Anh là người rất khắc chế, rất lý trí.”
“Anh nói như vậy hiển nhiên là đã thận trọng cân nhắc, khi đó anh nói như vậy với em, có phải là vì cảm thấy em không ngừng gây chuyện, rất phiền phức, không phù hợp với anh, cho nên mới có tâm tư giải trừ hôn ước với em?”
Mặc dù đã thực sự đăng ký kết hôn, nhưng cô vẫn không có cảm giác đó, cảm thấy ‘hôn ước’ càng phù hợp với trạng thái của hai người hơn.
Cô lúc này thực sự không có tâm trạng gì khác.
Là mang theo sự tò mò, rất nghiêm túc mà hỏi anh, muốn biết trong lòng anh nghĩ như thế nào.
Khi đó cô không phục, một lòng muốn thử một lần nên đem những lời đó của anh xóa đi.
Bây giờ đã thử rồi, đã có kinh nghiệm đó, lại nói lại lời đó một lần nữa.
Lương Triệu Thành trước hết là nhìn vào đôi mắt mở to của cô, dùng con ngươi đen láy giống như đá quý đã được nước suối rửa sạch nhìn anh, cô nói “khi đó em cũng không thích anh”. Vậy ý là bây giờ đã thích, trong lòng anh cảm thấy tê dại, sau đó nghe thấy cô nhắc lại chuyện cũ, nói cái gì mà ‘không phù hợp’, ‘giải trừ hôn ước’, trong lòng anh lập tức nóng nảy.
Anh quả thực đã từng nói câu đó, nhưng lúc đó là anh đang chất vấn cô, anh sớm đã không còn tâm tư đó nữa.
Cô hỏi anh “có phải cảm thấy em không ngừng gây chuyện, rất phiền phức”, thật ra thì vẫn ổn.
Hơn nữa chỉ cần trong lòng cô có anh, cho dù có phiền phức một chút, quấn người một chút, anh cũng tình nguyện dung túng cho cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh bỗng nhiên nổi tâm tư.
Trong lòng anh nóng nảy, nhưng tâm trạng lại vô cùng lý trí tỉnh táo.
Anh đưa tay ôm cả cô cả chăn vào lòng, Lâm Khê vốn định nói chuyện phiếm với anh, không ngờ rằng anh bỗng nhiên ra chiêu này, cô lắc đầu, muốn đưa tay ra cản anh. Nhưng anh muốn làm điều gì, cô trước nay luôn không ngăn được.
Anh ôm cô vào trong lòng, hôn lên cổ cô, thấy cô nhìn sang chỗ khác, gương mặt nhỏ nhăn lại, hiển nhiên là bây giờ không muốn thân mật với anh.
Anh liền nói: “Sau này đừng nhắc đến hôn ước gì đó nữa, chúng ta đã đăng ký kết hôn, em đã là người của anh, đừng cứ không yên tâm nữa, nếu không...”
Anh hơi nhíu mày, nếu không cái gì thì không nói tiếp nữa, mà là sửa lời: “Sau này cứ sống với anh thật tốt.”
Lại hỏi cô: “Có trách anh những ngày qua không có thời gian ở bên em không?”
Cái gì gọi là ‘đã là người của anh”?
Lâm Khê gần như có chút mơ màng.
Chưa nói đến chuyện cô chưa ngủ với anh, chỉ có ôm hôn, cho dù có thực sự ngủ rồi thì cô vẫn là bản thân cô.
Hơn nữa hai người vẫn còn đang ở giai đoạn sơ cấp, quan hệ của bọn họ thay đổi, Lâm Khê đúng là không cố chấp chuyện ly hôn đó nữa, thậm chí là tận lực để mình quên đi, muốn cho hai người sống chung tự nhiên, đi theo trình tự yêu đương bình thường.
Vừa nãy nhắc đến cũng chỉ là muốn hiểu thêm về anh một chút mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-66.html.]
Lâm Khê đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi trước đó của anh, Lương Triệu Thành đã nói tiếp: “Những ngày qua đúng là khá bận rộn, lúc anh về nhà thì em đã ngủ rồi. Tiểu Khê, công việc của anh khá là bận, đây cũng là trạng thái cuộc sống bình thường của anh, nhưng nếu em đồng ý, anh sẽ chuyển lên đây ở với em.”
Lâm Khê giật mình, lập tức quay đầu sang nhìn anh.
Ánh mắt anh nhìn cô hơi sâu, vẫn cực kỳ bình tĩnh, cũng vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là đang nghiêm túc mà nói.
Anh nói: “Em muốn anh ở bên cạnh em, đương nhiên là anh cũng muốn ở bên cạnh em, nhưng đúng là thường ngày anh khá bận rộn, như vậy thời gian hai chúng ta ở bên nhau sẽ rất hạn chế.”
“Chúng ta vốn đã đăng ký kết hôn, không cần phải sống chung như vậy nữa. Ban đầu anh ở phòng bên dưới cũng là vì khi đó chúng ta không thân thiết, lại càng không có tình cảm. Em nói muốn có một khoảng thời gian để thích ứng, anh cảm thấy cũng đúng, nhưng bây giờ cũng nên thích ứng được rồi.”
Lâm Khê đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của anh, quả thực là bị bất ngờ đến ngây ngốc.
Nhưng rõ ràng anh cảm thấy logic của mình rất hợp lý.
Cô đương nhiên cũng có logic của cô.
Nhưng cô cũng biết rằng logic đó của mình trong mắt anh không thể thực hiện được.
Thực ra khi bắt đầu suy nghĩ và điểm xuất phát của hai người đã không giống nhau.
Cô kinh ngạc nhìn anh, trong sự kinh ngạc còn mang theo chút mờ mịt và không được sắp xếp.
Anh là người sắc bén đến nhường nào, đương nhiên là nhìn ra cô muốn cự tuyệt, chỉ sợ là vẫn đang sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ xem nên nói với anh thế nào.
Nhưng mà anh không muốn để cô lại từ chối anh.
Thật ra cô muốn ôm anh hôn anh, còn anh sao lại không muốn chứ?
Thậm chí anh còn muốn nhiều hơn nữa.
Hơn nữa Hạ Hướng Viễn bỗng nhiên xuất hiện, anh là một người đàn ông, đương nhiên hiểu rằng một người đàn ông nói với một người phụ nữ những lời đó là có ý gì.
Mặc dù cô không có tình ý đó với Hạ Hướng Viễn, nhưng bọn họ có quá khứ suốt nhiều năm như vậy, những điều đó đều không phải là giả. Biểu hiện của cô dường như rất thích anh, nhưng trong mắt của cô cũng không phải chỉ có một mình anh, tâm tư của cô cũng không đặt trên người anh.
Anh có thể nhìn ra được tâm trạng của cô thay đổi nhiều thế nào. Hôm nay thích anh, ngày mai cũng có thể không thích anh, rút lui ra ngoài e rằng cũng sẽ đau lòng không quá ba ngày. Ban đầu cô và Hạ Hướng Viễn chia tay đã sa sút tinh thần không biết bao nhiêu lâu, ai biết rằng có phải vì mối tình đó mới khiến cô thoải mái tùy ý như bây giờ hay không?
Cô ở bên ngoài không hề để ý đến ánh mắt của người khác, muốn thân mật với anh thì thân mật với anh, nhưng mà cũng chỉ là tùy ý.
Anh từ chối cô, một là vì anh đúng là không có thói quen biểu lộ tâm tư trước mặt bất cứ người ngoài nào. Thứ hai là vì thực ra anh cũng không muốn quá chiều theo cô.
Quá chiều theo cô, cô vừa quay người là có thể ném anh ra sau đầu.
Cho nên mỗi khi cô hời hợt nói về chuyện hôn ước, trong lòng anh cứ như đang có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt.
Anh không muốn cô chân trong chân ngoài nữa.
Nhưng công việc, cuộc sống và tính cách của anh đều khiến anh không thể ngày ngày canh chừng cô, nên anh muốn trực tiếp xác thực quan hệ của hai người.
Anh cúi đầu hôn cô, từ cổ cho đến cằm, rồi đến cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra như một đóa hoa, lúc nặng lúc nhẹ, không thô lỗ như lần trước mà là như đang hôn một bảo bối mình yêu thương vậy, vô cùng yêu chiều và dịu dàng. Hôn đến mức cô choáng váng hỗn loạn, cả người đều mềm ra như nước. Đợi đến khi anh buông ra, cô mở mắt ra lại, khóe mắt và chân mày đều đã đỏ lên, ánh mắt mê ly. Anh hôn lên chóp mũi của cô, rồi đến bên tai, xoa bóp vòng eo không đủ một nắm tay của cô, giọng nói khàn khàn.
“Trước đó ở bên ngoài giữ một khoảng cách với em là vì tốt cho em, nếu có lời đồn truyền ra thì người chịu thiệt sẽ luôn là em. Anh lên đây ở, nói với bên ngoài rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp. Sau này em muốn hôn thế nào thì cứ hôn, muốn làm cái gì cũng được, mỗi ngày anh sẽ đều yêu em.”
Đầu óc của Lâm Khê nổ tung.
Con mẹ nó đây là đàn ông gì vậy chứ?
Anh đang quyến rũ cô sao?