Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Dã dường như cũng không cần câu trả lời, cúi đầu nhìn bụi trên sàn nhà, giống như tự nói tự nghe: “Mấy hôm nay bỗng nhiên như biến thành người khác, không để ý đến người nhà họ Hạ nữa, đuổi mẹ chị ấy với cả người nhà họ Chu, nhìn thì cũng rất tốt, em vốn rất vui mừng. Nhưng sáng nay bỗng nhiên chị ấy mua rất nhiều quần áo cho em, từ quần áo đến giày, cái gì cũng mua cho em, ánh mắt nhìn em cũng không đúng, em bỗng nhiên nhớ ra…”

“Em nhớ ra mẹ em hồi ấy, trước khi bà xảy ra chuyện, cũng là như thế này, vốn mẹ em đối xử với cha em, ông nội bà nội vô cùng tốt, vô cùng hiếu thuận. Cha em nói gì bà cũng nghe, nhưng bỗng nhiên một ngày thay đổi, vô cùng hung dữ với bọn em, bà vốn chẳng quản tiền nong, bỗng nhiên nói chuyện tiền nong với em, nói em sau này đề phòng cha em, cho em tiền, còn mua cho em rất nhiều thứ, nhưng mấy ngày sau bà liền xảy ra chuyện.”

Cậu nói đến đây thì ngừng lại, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Triệu Thành: “Chị em cũng như vậy, trước đây chị ấy cũng chẳng để ý chuyện tiền bạc, giờ bỗng nhiên bắt đầu cầm bút tính toán sổ sách hàng ngày, tìm người đòi thanh toán tiền thuê nhà trước, mua quần áo cho em. Cả ngày vui vẻ nói cười, sau đó buổi tối bỗng nhiên lại nói với em để lại em một mình gì đó, không nỡ rời xa em. Anh Lương ơi, anh nói xem có phải chị em có ý nghĩ không tốt nào không?”

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào anh, khóe mắt còn có một ít nước mắt còn sót lại, ánh mắt đem theo sự cô đơn và sợ hãi mà ngày thường tuyệt đối không xuất hiện.

Lương Triệu Thành có trái tim như sỏi đá, lúc này cũng giống như bị kim đâm.

Tuy không đau nhưng rốt cuộc cũng có chút cảm giác.

Anh giơ tay vỗ về cậu: “Không đâu, cô ấy sẽ không có chuyện đâu.”

Sức sống trong mắt cô, anh không thể nhìn sai.

Có điều lẽ nào cô thật sự muốn đi du học sao?

Trong lòng anh bỗng thấy không vui, nhưng vẫn nói với Trần Dã: “Hôm nay bọn em ra ngoài cô ấy mua nhiều đồ cho em, hay là mua nhiều đồ cho cô ấy?”

Trần Dã ngây người, trong lòng hiện lên túi lớn túi bé sáng nay của Lâm Khê, há miệng nói: “Mua cho chị ấy.”

“Ừ, em xem…”

Anh nói chầm chậm: “Nếu như cô ấy muốn đi con đường cực đoan, thì cần mua nhiều đồ cho mình như vậy sao? Không phải em nói chiều nay cô ấy luôn ở trong phòng lật đi lật lại chỗ quần áo đó sao? Em xem sức lực lật đi lật lại của cô ấy còn lớn hơn dục vọng sống của em.”

Trần Dã:

Miệng cậu bỗng chốc mở to, sự yếu đuối và do dự ban nãy lập tức mất sạch.

Chỉ cần chị của cậu không có chuyện là tốt rồi.

Cô muốn lật đi lật lại thì cứ lật đi lật lại đi.

Hôm sau là chủ nhật, buổi trưa cả nhà Diêu An Quốc đến ăn cơm.

Buổi sáng thím Ngô không đến, bữa sáng do Lương Triệu Thành chuẩn bị.

Sáng sớm bảnh mắt, Trần Dã và Lâm Khê đều tràn đầy sức sống.

Trên người Lương Triệu Thành vẫn có áp suất thấp, do dù buổi sáng anh đi chạy bộ, về nhà tắm rửa thay quần áo, vốn phải thoải mái khoan khoái nhưng cũng không che giấu được áp suất thấp trên người.

Lâm Khê dường như quên vụ tranh chấp với anh ngày hôm qua, vui vẻ ăn sáng.

Mười giờ sáng thím Ngô tới nấu cơm.

Lâm Khê giúp bà ấy một lúc, chưa tới mười một giờ liền lên lầu thay một cái váy liền màu tím nhạt, cổ áo màu hồng nhạt, ngày thường tóc đều được buộc lại, giờ cũng được thả ra, đơn giản nhưng mặc lên người cô lại vô cùng đẹp.

“Đẹp không ạ?” Lâm Khê hỏi thím Ngô.

Thím Ngô cười ha ha nói: “Đẹp, đẹp lắm, Lâm Khê rất xinh đẹp, hơi trang điểm một chút là vô cùng xinh đẹp.”

Quan trọng là tinh thần tốt, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.

Bà ấy biết hôm nay Lương Triệu Thành có khách tới, còn lo lắng Lâm Khê không biết tiếp khách làm mất mặt Lương Triệu Thành, lại khiến bạn của Lương Triệu Thành xem thường Lâm Khê. Giờ thấy Lâm Khê chịu trang điểm ăn mặc, tinh thần vui vẻ, nên bà ấy vô cùng vui mừng.

Lương Triệu Thành đun nước đang định rót nước cũng quay lại nhìn cô.

Nói về nhà Diêu An Quốc và Diêu Cầm, còn có bữa cơm này là cớ làm sao.

Trước đây Diêu An Quốc và Lương Triệu Thành cùng một đơn vị bộ đội, tuy nhiên anh ấy lớn hơn Lương Triệu Thành một chút, thời gian ở trong bộ đội lâu hơn.

Anh ấy lớn hơn em gái Diêu Cầm của mình mười tuổi, mười mấy năm trước đều ở trong bộ đội, sau này xuất ngũ thay đổi ngành được sắp xếp tới Tân An làm xây dựng, cũng vào lúc Diêu Cầm mới lên mấy tuổi đã rời khỏi nhà, nên quan hệ với cô em gái này cũng không thân thiết.

Nhưng vợ anh ấy là Phương Lan vốn là hàng xóm nhà họ, coi như là thấy Diêu Cầm lớn lên từ bé.

Tuy Diêu Cầm xác định Lâm Khê và Lương Triệu Thành không kéo dài được bao lâu.

Nhưng vấn đề là giờ hôn sự đã đính hôn rồi.

Triệu Bắc nói: “Em Diêu, anh Thành giờ đã đính hôn rồi, em cũng nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ khác đi, nếu không anh Thành tuyệt đối sẽ bảo anh em đưa em đi, đến lúc đó thì không hay đâu.”

Chuyện này Lương Triệu Thành quả thực làm ra được.

Hơn nữa với sự cứng nhắc của anh trai cô ta, biết được Lương Triệu Thành đính hôn, nói không chừng không cần Lương Triệu Thành nói cũng trực tiếp ép cô ta chuyển đi.

Nhưng chuyện này cũng không giấu được.

Anh trai cô ta không cần mấy ngày chắc chắn sẽ biết được.

Cô ta không muốn chuyển đi.

Vì thế cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cắn răng quyết định vẫn là đánh đòn phủ đầu trước.

Cô ta không dám trực tiếp nói với anh trai mình, nên tìm chị dâu trước: “Chị dâu, anh Lương lúc nhỏ ở nhà họ Lâm một thời gian, nhà họ Lâm có ân với anh ấy, mối hôn nhân này lại là trước lúc mất bà Lâm cầu xin anh Lương, anh Lương bất đắc dĩ mới đồng ý.”

“Lâm Khê này nói ra cũng là người đáng thương.”

Vừa nói cô ta vừa kể hết chuyện “tình yêu” của Lâm Khê với Hạ Hướng Viễn thanh mai trúc mã cho chị dâu cô ta nghe: “Nhà họ Hạ xảy ra chuyện, bà Lâm liền ép Lâm Khê chia tay với Hạ Hướng Viễn, để cô ấy đính hôn với anh Lương. Nhưng chị dâu ơi, thật ra chuyện này là chia rẽ uyên ương mà, quả nhiên bà Lâm vừa mất, anh Lương đã về thành phố Bắc, Lâm Khê lại hẹn hò với Hạ Hướng Viễn.”

“Chỉ có điều tính cách của Lâm Khê trước giờ nhu nhược, anh Lương trở về cô ấy cũng không dám nói với anh Lương. Nhưng chị dâu à, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn cũng làm ầm lên, với tính cách của anh Lương, chuyện cưới xin này đến lúc đó chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.”

Phương Lan nghe vậy vừa kinh ngạc vừa suy tư.

Theo trực giác cô ấy không tin lời của em chồng lắm, nhưng hết cách vì Diêu Cầm rất biết nói chuyện, câu chuyện tình yêu đau lòng, mà tính cách khóc lóc náo loạn của Lâm Khê đều nói ra cả, Phương Lan nghe mà não hết ruột gan.

Nhưng cô ấy vẫn nói: “Chuyện này rốt cuộc ra sao, chúng ta không rõ, nhưng cho dù ra sao thì Lương Triệu Thành cũng đã đính hôn rồi, sau này có hủy bỏ hay không là chuyện của sau này, giờ em không nên chen vào.”

“Em có thể chen vào gì chứ?”

Diêu Cầm khoác tay chị dâu: “Chị dâu, chuyện cưới xin của bọn họ không cần em chen vào, sợ không đến vài ngày nữa cũng sẽ hủy bỏ thôi, em chỉ muốn nhờ chị giúp khuyên nhủ anh em, đừng nghe thấy chuyện này còn chưa hỏi rõ ràng nội tình đã ép em chuyển đi.”

Phương Lan cũng hết cách, chỉ đành tối đó đơn giản kể cho chồng mình chuyện đính hôn của Lương Triệu Thành, không kể chuyện Hạ Hướng Viễn, chỉ nói: “Bà cụ qua đời, trong nhà chỉ còn lại một cô gái với một đứa bé, có lẽ là không yên lòng nên gửi gắm cô ấy cho Lương Triệu Thành.”

“Theo như em thấy, dù cho chuyện hôn nhân này thế nào, cô gái đó không hợp với Lương Triệu Thành ra sao, nhưng đính hôn rồi là chuyện rành rành, nhưng Cầm Cầm giờ có ý chen vào. An Quốc à, hay là anh gặp Lương Triệu Thành, trực tiếp hỏi cho rõ ràng, như vậy chỗ Cầm Cầm chúng ta cũng dễ xem tình hình mà khuyên nhủ con bé.”

Đây chính là nguyên nhân Diêu An Quốc hẹn Lương Triệu Thành.

Diêu An Quốc vẫn hi vọng Lương Triệu Thành trở thành em rể mình.

Lần trước cha mẹ tới một thời gian, nghe được tình hình của Lương Triệu Thành, cũng xem ảnh chụp, tuy chưa gặp người thật nhưng cũng cảm thấy chàng con rể này không tồi.

Công việc của em gái ở quê đã nghỉ rồi, đặc biệt chạy tới Tân An, còn tới tòa nhà Lương Triệu Thành ở, chuyện này cũng ồn ào cả năm nay rồi. Bỗng nhiên anh đính hôn với người khác, trong lòng Diêu An Quốc cũng không thoải mái, ở nhà cũng không biết xử lý ra sao.

Sau khi Diêu An Quốc hẹn Lương Triệu Thành, nghĩ ngợi rồi lại tìm em gái của mình, hỏi kĩ càng tình hình gia đình của Lâm Khê, chuyện mẹ ruột cha dượng còn có chuyện nhà họ Hạ, đương nhiên không bỏ sót điều gì.

Anh ấy gõ bàn nói: “Chuyện nhà họ Hạ, đối với người bình thường mà nói là chuyện lớn, đối với Lương Triệu Thành mà nói chẳng phải chuyện gì khó giải quyết, cậu ấy muốn giúp cô ấy cũng chẳng cần đính hôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK