Nếu không phải vì tình cảm của hai người vẫn rất tốt thì anh sẽ hoài nghi rằng hôm nay cô làm ra chuyện như vậy chính là vì cố ý gây sự, khiêu khích để gây ra mâu thuẫn với anh... Chẳng biết tại sao anh lại nảy ra một ý tưởng như vậy, nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện đã bị anh chặt đứt ngay lập tức.
Anh nói: "Em nghĩ như thế sao?"
Sắc mặt anh có chút lạnh lùng.
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì khi nãy chợt suy nghĩ đến rất nhiều thứ nên trong giây lát tâm trạng cô rất phức tạp, im lặng không lên tiếng.
Mà bởi vì cô không lên tiếng, khuôn mặt của anh càng lúc càng lạnh hơn rất nhiều.
Lâm Khê thầm thở dài.
Cô đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay ôm lấy cánh tay Lương Triệu Thành rồi ngước lên nhìn anh, sau đó nhìn anh rồi nói với giọng thái độ: "Nếu như em nói em muốn đi thì anh sẽ giữ em lại sao? Nếu em thực sự đi đến Firenze thì có lẽ em sẽ không trở về nữa, nếu như em ở lại đó học thì khoảng cách giữa hai con tim sẽ lập tức trở nên xa hơn, chúng ta sẽ không gặp mặt trong nhiều năm... Anh sẽ giữ em lại và không để em đi khỏi đây đúng không?"
Ngay cả khi cô ngồi bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, cọ nhẹ bên cạnh anh thì sắc mặt Lương Triệu Thành vẫn trở nên rất khó coi.
Anh sẽ giữ và ngăn cô lại đúng không?
Nhưng mà nhìn cô có vẻ rất yếu đuối nhưng thực ra là một người rất kiên định với ý kiến của mình.
Anh không lên tiếng.
Cô ngả người vào lòng anh, một lúc lâu sau mới buồn bực nói: "Vốn dĩ em còn nghĩ rằng tình cảm anh dành cho em là bền chặt không thể phá hủy, bởi vì một người như anh sẽ khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng một cách khó hiểu."
Anh hơi sững sờ, cúi đầu nhìn cô thì lại nghe cô nói tiếp: "Nhưng bây giờ em mới phát hiện ra dường như cũng không phải như vậy. Anh vừa kiêu ngạo vừa mạnh mẽ, hơn nữa còn lạnh lùng, chỉ cần anh muốn lạnh nhạt với em thì anh sẽ có thể lạnh xuống bất cứ lúc nào."
"Tiểu Khê."
Anh thì thầm gọi tên cô, bởi vì phát hiện sự tủi thân trong giọng nói của cô, giọng nói của anh đã dần mềm mại.
Lâm Khê rúc trong n.g.ự.c anh, lồng n.g.ự.c anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, hơi thở của anh vẫn làm cho người ta có cảm giác an tâm, nhưng Lâm Khê chỉ thấy càng lúc càng tủi thân, cô lẩm bẩm: "Anh nhìn đi, anh kiêu ngạo như vậy, cứng rắn như vậy. Nếu em đi Firenze thì dám chắc anh sẽ không hề giữ em lại. Sau đó anh càng ngày càng thành công, bên cạnh anh sẽ xuất hiện thêm đầy rẫy người con gái khác, người này sẽ có thủ đoạn cao hơn người kia, hoặc là một người nào đó đến sau còn xinh đẹp ưu tú hơn người đến trước, tình cảm của anh đối với em đến một ngày nào đó sẽ nhạt dần, một ngày nào đó sẽ có người khác thay thế em ở bên cạnh anh."
"Nói chuyện bậy bạ."
Lương Triệu Thành trách cứ cô: "Chẳng phải bây giờ em đang cố tình gây sự với anh à?"
Tất cả đều vô cùng lộn xộn.
Lâm Khê "hừ" nhẹ một tiếng: "Em chỉ đang nói sự thật mà thôi."
Giọng nói thực sự có chút tủi thân.
Lương Triệu Thành im lặng một lúc.
Sau đó anh ấn cô vào lồng n.g.ự.c của mình, nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Vì vậy, em có thể không đi đến Firenze không? Em muốn làm chuyện gì, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh sẽ hỗ trợ em làm chuyện đó, còn nếu xa quá thì hãy cứ quên đi."
Lâm Khê cười khúc khích.
Anh im lặng một lát rồi cúi đầu hôn cô, lăn qua lăn lại nhiều lần, hôn đến khi sắc mặt cô ửng hồng, đôi mắt trở nên sáng ngời mê ly thì mới khàn giọng nói: "Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói, đừng cố thăm dò anh."
Rồi nói thêm: "Ở lại bên cạnh anh, em đã hứa với anh rằng sau khi em thực tập sẽ trở lại Tân An và sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi."
Lâm Khê nhìn anh, đôi mắt từ từ sáng lên, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Bởi vì anh vẫn luôn là người cứng rắn.
Nhưng tại thời điểm này, dáng vẻ anh nhìn cô vô cùng nghiêm túc, cô có thể nghe được lời khẩn cầu của anh trong đó.
Cô đưa tay ôm cổ anh, thì thầm: "Xin lỗi, em đùa anh thôi! Em không muốn đi, thật sự không hề có chút do dự nào. Hôm nay em đi tìm anh là vì cảm thấy sự việc có điểm kỳ lạ, muốn anh điều tra giúp em một chút."
"Đừng đùa giỡn như thế." Anh nói.
"Em biết rồi."
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Xin lỗi, anh Lương, hôm nay em đã phát hiện ra một chuyện, sau đó chút chán nản nên mới nói thế."
Bởi vì Nguyễn Ngôn đã khơi dậy rất nhiều ký ức xấu trong kiếp trước của cô.
Trong lòng cô, Nguyễn Ngôn luôn có một vị trí đặc biệt, cô ta không giống như những người trong ký ức kiếp trước, nhưng sự xuất hiện của Nguyễn Ngôn đã khiến cô bỗng nhiên có chút chán nản.
Nhưng cô cũng biết rằng cô chỉ đang giận chó đánh mèo mà thôi.
Anh vuốt ve mái tóc cô.
Lâm Khê nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Cô khịt mũi: "Bởi vì mấy hôm nay anh không thèm để ý đến em nên em mới suy nghĩ lung tung, sau này anh không được tỏ vẻ lạnh nhạt với em đâu đấy nhé."
Lương Triệu Thành:?
Rốt cuộc mấy hôm nay ai mới là người thật sự bận rộn đây?
Khả năng trả đũa của cô quả thật rất lợi hại.
Nhưng tất nhiên anh sẽ không so đo với cô mà chỉ vuốt ve trấn an và hỏi cô: "Lạ chỗ nào thế?"
"Ờ thì…"
Tay Lâm Khê vân vê quần áo trước n.g.ự.c anh: "Em cảm thấy Jonny kia có chút kỳ lạ, em muốn anh giúp em điều tra thử, trong khoảng thời gian này từng có người quen nào của chúng ta tiếp xúc với anh ta không? Còn có Nguyễn Ngôn kia nữa... em biết có lẽ anh không nghĩ rằng cô ấy có vấn đề gì nhưng em luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Anh không nghĩ rằng cô ấy chỉ mới là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học nhưng bản lĩnh quá lớn rồi hay sao? À, anh không biết nhỉ, trong thời gian này cô ta ở trước mặt anh ngoại trừ biểu hiện tính cách tốt, năng lực mạnh mẽ thì cũng không để lộ bất kỳ sơ hở gì khác."
"Tiểu Khê."
Lương Triệu Thành đột nhiên nói: "Khoảng thời gian này triển lãm của em cũng sắp hoàn thành, nếu không thì em đến công ty anh một thời gian đi. Đến để giúp anh quan sát cơ cấu công ty, còn nữa, anh cho em xem vài ứng cử viên, em giúp anh xem thử xem ai mới thích hợp với vị trí trợ lý đặc biệt nhất."
"Hả?"
Lâm Khê thật sự rất bất ngờ, tại sao anh lại đưa ra yêu cầu này.
Anh là một người luôn hành động theo nguyên tắc, chắc chắn sẽ có suy nghĩ riêng của mình.
Lương Triệu Thành đưa tay vỗ nhẹ cô, nói: "Chỉ cần nhìn một chút thôi, trực giác của em trước giờ luôn chuẩn xác."
Cuối tháng ba.
Lâm Khê đến công ty của Lương Triệu Thành ngồi vài ngày.
Tất nhiên, không phải là ngồi không mà ngồi dưới danh nghĩa nhà thiết kế bản vẽ, cô vẽ với hiệu suất rất cao, mới có mấy ngày thôi mà đã giúp công ty của họ thiết kế lại biểu tượng công ty, soát lại thiết kế mẫu kế hoạch dự án, bản kiến trúc công ty, trang sơ yếu lý lịch nhân viên công ty... Cô chỉ ngồi đó vài ngày nhưng đã chỉnh lý đổi mới hoàn toàn rất nhiều thứ, rõ ràng là nội dung vẫn như vậy nhưng nhìn vào thì có vẻ phong cách đã được nâng cấp lên rất nhiều.
Nhân viên trong công ty lúc đầu còn tự hỏi cô đến đây làm gì, vài ngày sau bọn họ đều nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh ánh sáng, bội phục sát đất.
Ngay cả lúc ăn cơm tối ở nhà họ Lâm, Triệu Bắc cũng nói: "Chị dâu, trước kia tên nhóc Hạ Hướng Viễn, còn có thương nhân Hồng Kông kia, Quách gì ấy nhỉ, đúng đúng, Quách Tự Văn, bọn họ luôn trong tối ngoài sáng âm thầm muốn chiêu dụ chị dâu gia nhập công ty bọn họ, nói là để cho chị dâu trở thành nhà thiết kế của bọn họ. Khi đó em còn cảm thấy bọn họ đang có ý đồ xấu với chị dâu, hoàn toàn không có ý tốt. Bây giờ mới biết quả thật là chị dâu vô cùng lợi hại, nếu em là chủ công ty thì cũng sẽ vét sạch trí óc để đào chị về."
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh ấy, sau đó nở nụ cười không thiện ý cho lắm.
Triệu Bắc cảm thấy có gì đó không đúng, anh ấy quay đầu lập tức nhìn thấy Lương Triệu Thành đang đen mặt quan sát anh ấy, lúc này mới giật mình phát hiện mình đã nói sai, quả thực là cái miệng ngu ngốc này toàn nói những chuyện không nên nói mà thôi. Anh ấy vội vã cúi đầu ăn cơm, không dám hé răng nói thêm gì nữa.
Vài ngày sau, Lương Triệu Thành thăng chức cho trợ lý đặc biệt, về phần thư ký, anh không tìm thư ký cá nhân mà là công ty nhận thêm một nữ thư ký ba mươi tuổi.
Về phần Nguyễn Ngôn, công ty vừa vặn nhận được một dự án lớn ở Hoa Thành, Nguyễn Ngôn và một nhà thiết kế trung niên khác được cử đến Hoa Thành.
Nguyễn Ngôn đương nhiên có chút ưu tư.
Bởi vì theo kế hoạch, vị trí trợ lý nên là của cô ta.
Đó cũng là sự nỗ lực từng bước không ngừng của cô ta trong suốt nửa năm qua.
Trong nửa năm qua, mọi nỗ lực của cô ta đều đã được đền đáp, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên lại xảy ra một bước ngoặt lớn như vậy.
Hơn nữa người được thăng chức kia, ngoại trừ yên lặng ít nói, luôn cắm đầu làm việc ra thì có thể nói là không có gì đặc sắc, cô ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta không khỏi nghĩ đến Lâm Khê.
Có phải vì Lâm Khê không?
Ảnh hưởng của Lâm Khê đối với ông chủ lớn đến mức đó à? Lớn đến nỗi có thể nhúng tay vào chuyện sắp xếp nhân sự của công ty?
Cô ta không dám tin.
Vì vậy, mặc dù người đàn ông kia đã khiến cô ta không có cơ hội đến gặp thì cô ta vẫn không nhịn được muốn gặp anh ấy.
Hoặc là… cô ta chỉ muốn tìm một cái cớ để gặp anh ấy mà thôi.
Ở phía bên kia, Jonny đưa vợ đi dạo một vòng quanh Trung Quốc, điểm dừng chân cuối cùng lại quay về Tân An.