Quân đoàn trưởng Trịnh bước đến dỗ dành mẹ mình.
Sau đó lại nói: “Thời tiết lại xuống âm độ rồi, có lẽ chiều nay lại có tuyết rơi, con thấy hay là để Triệu Thành đưa vợ về trước đi.”
Nói xong câu này lại gọi Trịnh Siêu đến: “Siêu, con lái xe đưa hai đứa nó đến đó, đưa cả Tiểu Dã cùng đi, Tiểu Dã không ở khách sạn, sau đó con lại lái xe đưa thằng bé về đây, mấy ngày nay để thằng bé ở lại nhà chúng ta.”
“Vậy thì không được.”
Lương Vệ trước đó nghe thấy bà cụ Trịnh xụ mặt dạy dỗ mẹ mình, ngay cả ông nội mà trước nay cậu vẫn rất sợ và cha ruột mình cũng bị dạy dỗ, còn đang ngẩn ngơ, nghe thấy ông Trịnh nói muốn để anh Tiểu Dã ở lại đây, lập tức kháng nghị: “Ông Trịnh, ông không thể giúp Quân Đình cướp anh Tiểu Dã với cháu được.”
Quân đoàn trưởng Trịnh vỗ lên người cậu cười nói: “Cái gì mà cướp hay không cướp, anh Tiểu Dã muốn ở đâu thì ở đó, nếu không được thì cháu cũng ở lại đây với thằng bé một đêm.”
Có những lời ngây ngô của trẻ con, bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút.
Có điều quân đoàn trưởng Trịnh đã lên tiếng, lại nói đến lý do thời tiết, cho dù là ai cũng không tiện giữ lại nữa.
Tôn Văn Anh dù muốn nói gì lúc này cũng không dám lên tiếng nữa.
Trịnh Siêu đưa Trần Dã đi theo Lâm Khê và Lương Triệu Thành đến nhà khách.
Có điều khi đến nhà khách, Trịnh Siêu lại xách Trần Dã lên nói là đói rồi, muốn đến nhà ăn của nhà khách ăn chút gì đó.
Cơn tức giận của Trần Dã vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, nghe Trịnh Siêu nói muốn đi ăn liền buồn bực nói: “Nhà ăn vẫn chưa mở.”
Giờ đang là lúc đầu năm mới, cho dù là nhà ăn của nhà khách cũng không phải là phục vụ suốt hai mươi tư giờ.
Trịnh Siêu vẫn xách cậu lên nói: “Vậy chúng ta sẽ đến nhà ăn lớn, bên kia nhất định sẽ có đồ ăn bán. Lát nữa trên đường đi lỡ như tuyết rơi nhiều, chúng ta bị kẹt ở trên đường, không thể thiếu đồ ăn thức uống được, chúng ta đi mua một vài thứ để mang theo.”
Trần Dã nhìn quét qua anh ấy, cuối cùng vẫn đi theo.
Đợi sau khi hai người bất chấp tuyết rơi nặng hạt đi đến nhà ăn lớn, nhưng nhà ăn lớn cũng không mở cửa. Trần Dã nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt của nhà ăn lớn vài giây, quay lại nhìn Trịnh Siêu. Trịnh Siêu lúng túng cười ‘ha ha’ hai tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà khách ngồi ở bên dưới một lúc, chắc một lúc nữa nhà khách sẽ có bữa trưa. Chúng ta ăn trước sau đó mua một ít lương khô cho chị gái và anh rể em ăn trên đường đi.”
Trần Dã nhìn anh ấy, anh coi em là kẻ ngốc à?
Trịnh Siêu ra vẻ như một người tốt cười một tiếng: “Dù sao em cũng phải cho chị gái và anh rể em một chút thời gian riêng tư.”
Trận cuồng phong bão táp vừa rồi, anh ấy nhìn mà trong lòng cũng co rút, dù sao anh hai Lương cũng phải an ủi chị dâu thật tốt mới được.
Trần Dã cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Lương Triệu Thành kéo tay Lâm Khê trở về phòng.
Về đến phòng, Lâm Khê mới thấp giọng nói với anh: “Anh bóp đau tay em rồi.”
Lương Triệu Thành buông lỏng tay ra một chút, nhưng bàn tay đang nắm lấy cô vẫn không buông ra, vẫn không hề lên tiếng.
Lâm Khê quay lại nhìn anh, bỗng nhiên cười cười, dịu dàng nói: “Em không sao.”
Cô lại nhớ đến ban đầu lúc vừa mới đến thế giới này, lúc đó thực sự đã từng lo lắng. Lo lắng rằng người nhà họ Chu bị lợi ích dụ hoặc làm đỏ mắt, nổi tâm tư trực tiếp g.i.ế.c người chiếm nhà với cô và Tiểu Dã. Lo lắng nhà họ Hạ vì trả nợ tiền đánh bạc mà không biết sẽ làm ra chuyện gì. So sánh với những an toàn thân thể đó, những chuyện như bây giờ thực sự hoàn toàn không để ý.
Bởi vì cô cũng biết, anh ở bên cạnh cô. Anh chắc chắn sẽ không để cô phải chịu sự tổn thương chân chính nào.
Nghĩ như vậy, cô vừa cười vừa nói: “Anh ở bên cạnh em thì sẽ không sao nữa.”
Trong lòng cô hiện lên một cảm giác mềm mại mà trước nay chưa từng có, cảm thấy có người này ở bên cạnh mình thật tốt, sau này cô sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ không còn sợ hãi nữa. Đương nhiên, anh sẽ có sự khác biệt rất lớn so với cô, quan niệm và suy nghĩ của hai người có rất nhiều điểm bất đồng, nhưng anh đã cho cô sự bao dung lớn nhất mà anh có thể. Mà cô vì anh mà xuất hiện một cảm giác chân thực trước nay chưa từng có. Lúc cô ở đây đối đầu với người khác cũng không phải là đơn thương độc mã, mà vẫn còn anh ở phía sau cô, cho cô sự ủng hộ lớn nhất.
Cô muốn tự mình lên tiếng, anh đứng ở phía sau cô.
Nhưng một khi cô cần, anh chắc chắn sẽ đứng ra trước mặt cô.
Hai kiếp trước sau của cô, cũng chỉ có một người như vậy mà thôi.
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, sau đó đưa tay ra ôm lấy anh, dán vào nhịp tim của anh ôm một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: “Chỉ cần anh luôn đối xử tốt với em như vậy, em sẽ không thay đổi.”
Thực ra cô không hề ngốc, cô cũng biết anh không tin cô.
Trước đây cô cảm thấy cô đã có câu trả lời, bởi vì cô tùy tính nhưng tuyệt đối không phải là một người tùy tiện. Nếu như lựa chọn bước vào một mối quan hệ thì nhất định sẽ chân thành có trách nhiệm với mối quan hệ này. Nhưng nếu cuối cùng phát hiện ra không phù hợp thì cũng sẽ không miễn cưỡng.
Nhưng nếu từ ban đầu đã ôm suy nghĩ này, có lẽ đã có xung đột với suy nghĩ của anh.
“Chỉ cần yêu nhau thì sẽ không buông tay không từ bỏ, cho dù có vấn đề cũng sẽ cố gắng đi giải quyết vấn đề chứ không phải nghĩ đến từ bỏ đối phương, hai người chia tay đầu tiên.”
Nghĩ đến đây, cô lại có một cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Trước đây cô vẫn luôn nghĩ rằng mình cũng không bị ảnh hưởng từ cha mẹ mình quá lớn, thực ra suy cho cùng vẫn chịu rất nhiều ảnh hưởng, không hề đem hôn nhân trở thành một lời cam kết vô cùng nghiêm túc của cả cuộc đời, thành một quan hệ chắc chắn, đa phần là nhìn nhận nó thành quan hệ trạng thái.
Thật ra quan niệm đó cũng không sai, chỉ có điều trong khi đối phương yêu cô sâu sắc, muốn có được lời hứa, một người bầu bạn suốt cả đời, khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương.
“Hôn lễ của chúng ta, đừng quay về thành phố Bắc tổ chức nữa.”
Cô bỗng nhiên nói: “Hoặc là ít nhất, em vẫn muốn có một hôn lễ chỉ có hai chúng ta, chỉ mời những người thật lòng chúc phúc chúng ta tham dự.”
“Được.” Anh nói.
Sơn trang suối nước nóng nằm ở chân núi Đông Giao, cảnh vật xung quanh tươi đẹp, mặc dù sơn trang này không được xây dựng một cách hoa lệ phong phú như ở đời sau, nhưng cũng thanh nhã giản dị, có một cảm giác cổ xưa khác biệt.
Cho dù là Trần Dã đi dạo một vòng cũng cảm thấy rất không tệ, nếu như có nhiều người hơn một chút, cậu sẽ tình nguyện ở đây.
Lâm Khê vỗ lên người cậu, cười nói: “Được, vậy em xem hai ngày này có thể tìm người được hay không, gọi đến đây ở, ghi vào sổ của chị, chị có tiền.”
Trần Dã liếc mắt nhìn cô, không nhịn được mà phản bác: “Không phải đều là tiền của anh Lương sao?”
Lâm Khê cười nói: “Chẳng phải đều như nhau sao, em đi hỏi anh Lương của em xem có phải như nhau không?”
Trần Dã không chịu được sờ sờ lên cánh tay, da mặt của chị cậu đúng là càng ngày càng dày.
Nhưng cậu lại cứ bị cô ăn đến không còn gì.
Trần Dã ảo não xoay người gọi Trịnh Siêu đi, ở chung với chị cậu trong thời gian dài, người cũng sẽ ngốc đi, chuyện gì cũng chỉ biết chiều theo cô.