Nhưng lại không hề đề cập đến chuyện trả tiền cho Trương Tú Mai và nhà họ Chu.
Chu Mỹ Châu lại nói: “Bà ngoại, mắng chị gái và người thôn Lâm Hạ cũng không có ích gì, không thể giải quyết được vấn đề ăn cơm của chúng cháu. Bà, bà có thể trả tiền lại cho nhà chúng cháu được không? Bây giờ nhà chúng cháu đã thiếu nợ bên ngoài không ít tiền rồi.”
Sắc mặt của bà cụ Trương và người nhà họ Trương trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Bà cụ Trương nhìn qua con nhóc không khiến người ta yêu thích này, lại nhìn về phía Trương Tú Mai, ngược lại nghĩ ra một ý tưởng: “Mượn học phí cái gì chứ? Ban đầu là cả nhà các con muốn đến chỗ của Lâm Khê ở, cũng muốn để con bé nuôi con giúp mình, mượn tiền đóng học phí gì đó. Bây giờ con bé đang bị người ta khống chế, nhất thời không có cách nào, vậy ngày mai mẹ giúp con đưa Mỹ Châu và Gia Bảo đưa về nhà mẹ, để hai đứa nó đi học ở chỗ mẹ một thời gian trước. Đợi sau khi các con giải quyết xong chuyện của Lâm Khê, chúng ta lại đưa hai đứa nó về.”
Chu Mỹ Châu lập tức nhảy lên: “Con không đi, mẹ, con muốn ở lại Tân An.”
Trong chốc lát lại trở nên ồn ào không thể kết thúc.
Nhà họ Chu náo loạn hai ngày, cuối cùng cho dù Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo ầm ĩ thế nào, Chu Lai Căn và Trương Tú Mai vẫn quyết định đưa hai người về chỗ nhà họ Trương đi học.
Về phần học phí và sinh hoạt phí, đương nhiên là không cần lo gì cả. Ai bảo người nhà họ Trương nợ bọn họ nhiều tiền như vậy chứ?
Sau đó Trương Đa Bảo và Trương Nguyệt Lan ở lại, Chu Lai Căn và Chu Gia Lượng cho một người làm việc ở công trường chỗ bọn họ đang làm, một người làm việc ở nhà máy, giới thiệu việc cho hai người. Học theo cách làm của ủy ban thôn của thôn Lâm Hạ, mỗi tháng trừ đi năm mươi tệ từ trong tiền lương của hai người họ, dần dần trả lại một nghìn tệ kia.
Thời gian nhanh chóng đến tháng chín.
Lâm Khê chính thức đi học ở lớp học lại.
Cô không quen ai ở trong lớp, nhưng lại không ít người biết cô, đều là bạn học cùng lớp cùng trước trước đây hoặc là cùng trường nhưng không cùng lớp. Nhân duyên của nguyên chủ rất tốt, bạn học cũng đối xử rất tốt với Lâm Khê, chỉ là quá mức thân thiết khiến cô có chút không thích ứng.
“Lâm Khê, cô giáo Ngụy tìm em, nói là lát nữa tan học đừng về nhà luôn mà đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến.”
Hôm nay lúc tan học, Lâm Khê thu dọn sách vở đang chuẩn bị về nhà thì có một giáo viên thò đầu vào nói với cô như vậy.
“Nhất định là lại cho cậu ăn đồ ăn ngon, cô giáo Ngụy thích cậu nhất đấy.”
Bạn cùng bàn Trình Âm trêu ghẹo cô, sau đó nói: “Có cần bọn tớ đợi cậu không?”
Nhà của Trình Âm ở trong một khu nhà mới khai phá bên cạnh thôn Lâm Hạ, trước kia là bạn học với ‘Lâm Khê’, quan hệ cũng không tệ lắm, vì vậy vừa mới khai giảng, Trình Âm đã yêu cầu ngồi chung bàn với Lâm Khê.
Lâm Khê lắc đầu, cười nói: “Có lẽ là muốn mượn bài thi trước đó của tớ, trước đó tớ không cẩn thận vứt đi mất rồi. Cậu đi về trước đi, không cần đợi tớ.”
Trình Âm cười nói: “Được rồi, cậu đi đi. Dù sao tớ cũng không có việc gì, tớ chờ cậu ở bên ngoài.”
Lâm Khê đoán có lẽ chỉ trong thời gian lấy một quyển sách, nên gật đầu đồng ý.
Lâm Khê đi ra ngoài, Trình Âm thả chậm tốc độ thu dọn sách vở, lại đi dạo quanh ở bên ngoài một vòng nhưng vẫn chưa thấy Lâm Khê từ phòng làm việc đi ra. Cô ấy quyết định dứt khoát đến bên ngoài phòng làm việc đợi, không ngờ rằng vừa mới đi đến dưới một bóng cây to ở trước tòa nhà phòng học thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Hạ Hướng Viễn.”
Trình Âm gọi một tiếng, đi đến cười hỏi: “Thật sự là anh, anh đến tìm Lâm Khê sao?”
Trước đây Trình Âm có quan hệ tốt với ‘Lâm Khê’, đương nhiên biết rằng Hạ Hướng Viễn là bạn trai của ‘Lâm Khê’.
Sau đó nhà họ Hạ xảy ra chuyện, ‘Lâm Khê’ bị ép chia tay với Hạ Hướng Viễn, cô ấy cũng biết. Nhưng sau đó khi bà nội của ‘Lâm Khê’ bị bệnh nặng, ‘Lâm Khê’ không đến trường học nữa, cô ấy hoàn toàn không biết đến chuyện ‘cô’ và Lương Triệu Thành đăng ký kết hôn cùng với một loạt chuyện xảy ra trong nhà họ Lâm.
Nếu như nhà họ Hạ vẫn giống như trước đây, nợ tiền đánh bạc thì Trình Âm nhìn thấy Hạ Hướng Viễn có lẽ còn có chút mất tự nhiên.
Nhưng cha của Trình Âm làm việc ở nhà máy, bây giờ Hạ Hướng Viễn đã trả hết nợ, còn hợp tác với thương nhân Hồng Kông làm nhà máy may mặc. Những chuyện này cô ấy đều nghe nói, cho nên lúc này nhìn thấy Hạ Hướng Viễn, liền tưởng rằng nếu như nhà họ Hạ đã không còn chuyện gì, Hạ Hướng Viễn lại lợi hại như vậy, anh ấy và Lâm Khê chắc là đã quay lại.
Hạ Hướng Viễn nghe thấy có người gọi mình, lại nhìn thấy Trình Âm hào hứng đi đến trước mặt, suy nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng nhớ ra, người này hình như là một bạn học cấp ba của Lâm Khê.
“Ừ.”
Anh ấy nói: “Đúng vậy, tôi thấy cô ấy đến phòng làm việc nên ở đây đợi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-63.html.]
Trình Âm nói: “Tôi còn thắc mắc sao dạo này Lâm Khê suốt ngày luôn vui tươi hớn hở, tôi còn ngạc nhiên đấy, hóa ra thực sự lại ở bên anh rồi.”
“Bây giờ cô ấy đang rất vui vẻ sao?”
Hạ Hướng Viễn dường như ngẩn ra một chút.
Anh ấy lại nhớ đến tình hình một tháng trước lúc nhìn thấy Lâm Khê.
Cô đúng là vui vẻ, trong ánh mắt không chứa một chút bóng đen nào.
Cho nên anh ấy lại nghi ngờ phán đoán của mình, nếu như cô cũng giống như anh, đều là sống lại quay về. Vậy kiếp trước của cô đã sống như thế c.h.ế.t như thế, ánh mắt của cô bây giờ, sao còn có thể tinh khiết trong veo như vậy? Không có chút bóng đen nào?
“Ừ, tinh thần cực kỳ tốt. Trước kia có lẽ là vì bà nội của cậu ấy bị bệnh nặng, sau đó lại có chuyện của hai người. Lúc đó tôi thật sự lo lắng cho cậu ấy, cũng may bây giờ đều đã tốt cả rồi.”
Trình Âm cười nói: “Hạ Hướng Viễn, sau này anh phải đối xử tốt với cậu ấy đấy nhé, trước kia cậu ấy cũng là bị ép bất đắc dĩ, anh biết bà nội cậu ấy quan trọng với cậu ấy đến mức nào mà.”
“Cô ấy học tập thế nào?”
Hạ Hướng Viễn im lặng một lúc, rồi lại hỏi.
Trình Âm cười đáp: “Nhìn cậu ấy đọc sách toán như vậy, giống như là muốn đào một cái lỗ vào trong sách ấy, có điều cậu ấy bây giờ thích đọc sách hơn trước kia nhiều rồi.”
“Trình Âm.”
Hạ Hướng Viễn và Trình Âm ở dưới bóng cây tùy ý trò chuyện.
Lâm Khê từ trong phòng làm việc đi ra nhìn quanh khắp nơi thì thấy Trình Anh và Hạ Hướng Viễn đang đứng dưới gốc cây.
Cô hơi do dự, trong lúc đang nghĩ rằng không biết tại sao Hạ Hướng Viễn lại ở đây, mình có nên gọi Trình Âm không, Hạ Hướng Viễn đã ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
“Lâm Khê.”
Trình Âm thấy Hạ Hướng Viễn ngẩng đầu nhìn về một hướng, ánh mắt không chuyển động, cũng nhìn theo ánh mắt của anh ấy, lập tức vui vẻ gọi một cô đến. Đợi đến khi Lâm Khê từ từ đi tới thì bóp cô một chút, cười nói: “Sao cậu không nói với tớ Hạ Hướng Viễn sẽ đến đón cậu? Nói sớm thì tớ đã không đợi cậu rồi. Được rồi, nếu anh ấy đã đến thì tớ cũng không làm kỳ đà cản mũi của hai người nữa, tớ đi trước đây.”
“Tiểu Khê.”
Sau khi Trình Âm vẫy tay với hai người rồi rời đi. Hạ Hướng Viễn đi mấy bước về phía Lâm Khê, lúc còn cách cô hai bước chân thì dừng lại, gọi cô một tiếng.
Anh ấy vẫn duy trì một khoảng cách, lịch sự nói: “Anh đi ngang qua trường học, nghĩ đến em đang học lại ở đây nên đến thăm em một chút.”
Không hề có chút bất chấp và không lưu loát nào, chỉ dịu dàng giống như một người bạn cũ không thường xuyên liên lạc, khiến cho người ta không có bất cứ áp lực nào.
Thậm chí còn mang theo chút khoan dung độ lượng của bề trên, cũng không biết có phải do ảo giác của cô hay không.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Khê đã không có ác cảm gì với anh ấy.
Nhiều ngày trôi qua, anh ấy chưa từng tận lực đi tìm cô, chưa từng làm bất cứ chuyện gì mà cô không thích.
Vì vậy cho dù là vì nguyên chủ, không có tâm tư qua lại gì với anh ấy, cô vẫn sẽ duy trì lịch sự cơ bản.
“Cảm ơn.”
Nói chuyện vài câu xong, Lâm Khê nói: “Em còn có việc, em đi trước.”
“Tiểu Khê.”
Anh ấy gọi cô lại: “Thật ra anh đến đây cũng là có chuyện tìm em, nhà máy của bọn anh đang chuẩn bị làm một lô quần áo, kiểu dáng anh đã nghĩ xong rồi, nhưng mà vẽ thì quá xấu. Có lẽ công nhân nhìn rồi cũng khó mà làm ra kiểu dáng mà anh muốn nên anh muốn nhờ em vẽ lại giúp anh, thực ra nếu như việc học của em không bận rộn, có thể làm ra bản mẫu giúp anh thì càng tốt.”
Thủ công của ‘Lâm Khê’ vẫn luôn rất tốt, trước kia có rất nhiều quần áo đều do chính tay cô làm.
Tính cách của ‘cô’ dịu dàng yên tĩnh, thích và hưởng thụ việc làm thủ công, những thứ này Hạ Hướng Viễn đương nhiên là hiểu rất rõ.