Lâm Khê mời bà ấy cùng đến Tân An, đồng thời còn nói với bà ấy: “Năm sau con muốn đến Liêu Châu xem thử, dì có muốn đi cùng con không?”
Nhạc Minh Tư nhìn cô, Lâm Khê cười nói: “Cho dù là tốt hay xấu thì cũng đi xem một chút, cũng để hiểu rõ một câu chuyện, đến lúc đó con sẽ đi cùng dì về nhà cậu mợ một chuyến.”
Dù sao đó cũng là cha ruột của cô ở nơi này.
Cha mẹ của cha ruột vẫn còn, cô muốn tự đi thăm một chút.
“Được.”
Nhạc Minh Tư ôm lấy cô, hạ giọng nói: “Cảm ơn con.”
Lâm Khê lắc đầu: “Đây vốn là điều con nên làm.”
Nhạc Dĩ Mạn ở thêm một đêm là phải về Xuân Thành, cô ấy có chút ghen tị với Lâm Khê.
Cô ấy cảm thấy cuộc sống của Lâm Khê thật tự do, muốn tiêu bao nhiêu tiền thì tiêu bấy nhiêu, muốn làm việc gì thì làm cái đó, mặc dù cô đã kết hôn từ rất sớm, nhưng tuy rằng chồng của cô có một gương mặt cường thế nghiêm túc, thật ra lại nuông chiều cô mọi thứ.
Cô ấy thở dài nói: “Cha mẹ cháu thực sự muốn đem cuộc đời của cháu ra vẽ như một đường thẳng, cháu chỉ cần đi theo là được. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả quần áo của cháu mẹ cháu cũng đều mua hết, tất cả mọi chuyện đều lập kế hoạch rất rõ ràng. Bản thân cháu muốn mua, nhưng lục lọi cả tủ quần áo, cái gì cũng có rồi còn mua gì nữa? Cháu thi đại học muốn đấu tranh một chút, nhưng cha mẹ đều đã chọn cho cháu rồi, ngay cả giáo viên cũng đã đi gặp, cháu muốn chọn trường khác cũng không còn chỗ nào tốt hơn, chỉ có thể học theo, aiz.”
Lâm Khê vừa nghe cô ấy nói như vậy lập tức tức giận.
Cô nói: “Mợ đối xử với chị tốt như vậy, chị còn đỏng đảnh, từ nhỏ em đã...”
Cô muốn nói rằng từ nhỏ em đã có mẹ mà cũng như không. Quần áo thì cũng nhiều, nhưng bảo mẫu tham thuận tiện, luôn lấy ngăn kéo tầng cao nhất, đi đi về về cũng chỉ là hai bộ đó, mặc đến khi ngắn, đến khi nhỏ, đến rách bà ta cũng không lấy đồ ở bên dưới cho cô mặc.
Nhưng nếu nói ra lời này sợ rằng sẽ kích thích Nhạc Minh Tư ở bên cạnh, không thể làm gì hơn là nuốt lại, oán hận nói: “Vậy chị muốn thế nào? Chị nói xem, đợi đến khi sau này chị có con rồi chị sẽ nuôi nó như thế nào?”
Nhạc Dĩ Mạn lại không để ý đến giọng điệu không tốt của Lâm Khê.
Dù sao Lâm Khê cũng thường xuyên không cho cô ấy sắc mặt tốt, quen dần là được. Dù sao cô ấy cũng đã phát hiện cô chỉ làm ra vẻ mà thôi, đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, có thứ gì cũng sẽ chuẩn bị cho cô ấy một phần. Ban đầu cô ấy còn rất bất ngờ nhưng lâu dần trong lòng cũng cảm thấy đắc ý, cũng hơi thích trêu chọc cô.
Cô ấy cười nói: “Nuôi giống như em vậy, nuôi nó lớn giống em là được rồi.”
Lâm Khê: Chị cũng rất có cảm giác thành tựu nhỉ?
Cô cũng lười để ý đến cô ấy.
Nhưng mà nghĩ đến sau này gần như là cô ấy sẽ không sinh ra mình nữa.
Nhưng vì kẻ đáng thương phải ra đời thay cô đó, cô vẫn nhẫn nhịn sự tức giận không muốn nói chuyện với cô ấy: “Nhưng trẻ con không giống như người lớn, khi bọn chúng còn nhỏ vẫn rất cần sự ở bên, bảo vệ và quan tâm của cha mẹ, nếu không sẽ rất dễ bị người ta bắt nạt hoặc sinh ra một vài vấn đề tâm lý.”
Nhạc Dĩ Mạn nghe vậy thì không trêu chọc cô nữa.
Cô ấy nắm lấy tay cô nói: “Em nói cũng đúng, nhưng chị không biết cách nuôi dạy con cái cho lắm, chơi cùng thì được. Nhưng chị nói em nghe bảo chị trông con thì thực sự là không được, trước đây chị từng trông con giúp anh trai và chị dâu của chị vài ngày, thực sự muốn sụp đổ. Nhưng mà em yên tâm, nếu là con của chị, chắc chắn chị vẫn sẽ dành thời gian cho nó, ở bên cạnh nó, quan tâm nó, trừ khi...”
Nói đến đây, cô ấy bật cười: “Trừ khi cha nó là một tên khốn khiếp, chị vừa nhìn thấy đứa bé đó là buồn bực thì không còn cách nào khác.”
Nói xong cô ấy buông tay ra.
Lâm Khê: Cho nên, bởi vì cha cô là một tên khốn khiếp?
Thực ra Nhạc Dĩ Mạn chỉ đang nói đùa.
Nhưng Lâm Khê nghe xong lại càng buồn bực.
Cô thật sự không muốn để ý đến cô ấy nữa, nhìn thấy cô ấy là quáng mắt.
Nhạc Dĩ Mạn thấy cô như vậy thì đến dỗ dành: “Chị đùa với em đó, con chị sinh ra, cho dù cha của nó là tên khốn khiếp thì đó cũng là con ruột của chị, cho dù có lúc nhìn sẽ cảm thấy tức giận nhưng chắc chắn sẽ nhịn xuống.”
Lâm Khê suýt chút nữa thì trợn mắt: Cảm ơn chị nhé.
Thím Ngô bưng hoa quả lên, vui vẻ nói: “Chuyện này cũng đáng để các cháu cãi nhau sao? Tiểu Khê, cháu đừng nói chị họ của cháu nữa, chuyện này của chị họ cháu còn xa lắm, theo thím thấy cháu vẫn nên nghĩ cho bản thân thì tốt hơn. Thím thấy bây giờ cháu đi học cũng rất tự do thoải mái, hay là sinh con sớm một chút thì tốt hơn. Nhân lúc bây giờ thím vẫn còn chưa quá già, còn có thể trông được, sẽ trông con cho cháu.”
Lâm Khê:??? Sao lại chuyển đến cô rồi?
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lương Triệu Thành, anh trực tiếp xoay người về phòng.
Lâm Khê sẵng giọng nói với thím Ngô: “Thím Ngô, thím thấy cháu rảnh chỗ nào vậy chứ? Không phải cháu vẫn luôn bận rộn sao?”
“Cháu như vậy mà gọi là bận rộn?”
Thím Ngô không hề cho cô một chút thể diện, đánh cô quay về: “Cháu nghĩ lại xem, những người mỗi ngày đều đi làm, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã thức dậy làm bữa sáng, buổi tối bảy, tám giờ mới về nhà, đi làm thì không có lấy một chút thời gian để nghỉ ngơi, có người còn phải chăm sóc cả gia đình. Kết hôn rồi, nên sinh con thì chẳng phải đều đã sinh rồi sao?”
“Cháu thì bận cái gì? Mỗi ngày chỉ có vài tiết học, không muốn đi thì có thể không đi. Những triển lãm tranh gì đó không phải đều do cháu sắp xếp sao? Bây giờ cũng đã làm xong rồi, có tinh lực thì chuẩn bị nhiều hơn một chút, không có tinh lực thì ít chuẩn bị hơn, chẳng phải là được sao?”
“Thím nói cháu nghe, bây giờ nhân lúc cháu chưa đi làm, tự do thời gian thì sinh con đi. Đợi sau này khi cháu thực sự bận rộn rồi thì con cháu cũng đã lớn, cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa. Giống như Tiểu Dã vậy, có chỗ nào cần cháu phải lo lắng không?”
“Nếu cháu đợi sau này thực sự bận rộn rồi mới sinh con thì mới là khổ cực, giống như vừa rồi cháu nói với chị họ cháu vậy, con cái cần phải có cha mẹ ở bên cạnh chăm sóc. Cháu xem bây giờ cháu có nhiều thời gian, nếu như có con thì sẽ có cả một núi thời gian để ở bên nó. Đợi sau này cháu bận công việc rồi, đâu còn thời gian ở bên cạnh con nữa?”
“Cháu đừng nói chị họ cháu, trên đời này đâu phải ai cũng đều tốt số, còn có biết bao nhiêu người vì kế sinh nhai mà chỉ có thể đưa con cho người khác trông, cháu tưởng là bọn họ muốn như vậy sao? Cũng chỉ là vì không còn cách nào mà thôi.”
Thím Ngô nói liên tục, Lâm Khê chỉ nằm ra bàn không lên tiếng.
Nhạc Dĩ Mạn ôm bụng cười nghiêng ngả.
Buổi tối lúc đi ngủ Lâm Khê bỗng nhiên hỏi Lương Triệu Thành: “Anh có muốn có con không?”
Lương Triệu Thành nghe xong liền giật mình.
Đương nhiên là anh muốn.
Trước kia không thèm để ý, trước kia ngay cả việc kết hôn anh cũng không thèm để ý, ban đầu lúc cô nói với anh rằng cô không muốn có con sớm như vậy, lúc đó anh cũng không để ý. Nhưng bây giờ cô bỗng nhiên hỏi như vậy, bỗng nhiên anh lại d.a.o động, có một cảm giác cảm động kỳ lạ lan ra khắp lồng ngực.
Anh ôm lấy cô nói: “Em có muốn không?”
Lâm Khê ‘ồ’ một tiếng: “Vốn dĩ em cũng không muốn lắm, luôn cảm thấy đây là chuyện còn khá là xa xôi. Nhưng hôm nay nghe thím Ngô nói vậy, hình như cũng hơi có lý. Sinh con sớm, con sẽ sớm ngày lớn lên, cũng rất tốt. Ai biết được liệu sau này chúng ta sẽ bận rộn hay không? Có điều em ở thành phố Bắc, anh ở Tân An, hình như cũng không thuận tiện lắm? Nếu như có con, em vẫn hi vọng rằng mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy nó, nó cũng có thể nhìn thấy chúng ta mỗi ngày.”
Việc học đối với cô không phải là quá khó.
Có lẽ hiện giờ thực sự là thời gian khá là tự do và rảnh rỗi rồi, ít nhất là khi sinh con cũng sẽ không làm trễ nải công việc của cô.
Sau này thực sự rất khó nói.
Lương Triệu Thành ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên bên tai cô: “Không phải trước đây em nói rằng không muốn có con sớm như vậy sao?”
Lâm Khê bật cười, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, nghiêng đầu sang nói: “Em cũng không biết, nhưng bây giờ em cảm thấy nếu có con cũng rất tốt, có thể là...”
Cô đưa tay sờ lên bên lưng anh, âm thanh hạ thấp hơn một chút, cũng mềm mại hơn một chút: “Có thể là do anh quá tốt, em yêu anh nhiều hơn trước đây, có đúng không?”
Cô đã hoàn toàn tin tưởng anh.
Sâu trong đáy lòng cũng không còn bất kỳ sự do dự và băn khoăn gì nữa.