“Chị, để em kêu bà ta đi, nói là chị vẫn đang ốm.”
Trần Dã nhảy dựng lên trước tiên, sau đó nói với Lâm Khê.
Bởi vì người dưới lầu là Hà Đông Mai.
Lâm Khê, không, là mẹ của Hà Hướng Viễn, người yêu cũng như thanh mai trúc mã của nguyên chủ.
“Không cần, để chị đi gặp bà ấy.”
“Chị.”
Trần Dã kéo lấy quần áo của cô.
“Yên tâm.”
Lâm Khê vỗ vỗ vai của Trần Dã, cười nói: “Bà ấy cũng chỉ là một người hàng xóm, Tiểu Dã, chị đã đáp ứng với bà nội rồi, sẽ không cùng nhà bọn họ dây dưa níu kéo cái gì nữa, em phải tin tưởng chị.”
Trần Dã nghiến răng, tay nắm lại càng chặt hơn.
Ánh mắt đấy rõ ràng là đang không tin tưởng cô.
Đứa bé đáng thương này.
Lâm Khê nhịn không được giơ tay ra véo véo mặt cậu, khiến cho Trần Dã trong chốc lát liền nhảy dựng lên, một phát hất tay cô ra, bộ mặt nó như là “chị có bệnh” vậy.
Lâm Khê nhịn không được cười ồ lên, nói: “Được rồi, em xem, chị vừa rồi có phải đến cả mẹ ruột của chị còn đuổi đi không, em vẫn không tin chị à?”
Trần Dã thật là không tin, nhưng không tin thì cũng không còn cách nào khác.
Lâm Khê quay người xuống lầu.
“Tiểu Khê.”
Lâm Khê không phải một người quá cảm tính, nhưng mà đợi cô mở cửa rồi, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tay xách một cái giỏ tre tiến vào, nét mặt thì hốc hác, chứa đầy sự thăng trầm đau khổ của cuộc đời. Nghe thấy bà ấy thận trọng lại mang chút nịnh nọt mà gọi bản thân mình một tiếng, trái tim vẫn tràn ra một loại tình cảm giống như đau lòng và thống khổ, đây tuyệt đối không phải cảm xúc của bản thân cô, chắc hẳn là cảm xúc của “Lâm Khê” trước đây.
Cô suy cho cùng vẫn là có chút ký ức vụn vặn của cô ấy cho nên sẽ có một chút cảm xúc và tình cảm còn sót lại cũng là chuyện bình thường.
“Thím Hà, thím có việc gì sao? Mời thím vào trong.”
“Tiểu Khê.”
Hà Đông Mai vào trong phòng, có chút thận trọng nhìn Lâm Khê một cái sau đó cúi đầu đặt cái giỏ tre đang cầm trong tay lên trên bàn, tháo cái khăn đang đậy trên giỏ ra, từ bên trong lấy ra một đĩa bánh bông lan đường trắng như tuyết, bà ấy để lên trên mặt bàn rồi hướng về phía Lâm Khê nói: “Tiểu Khê, trong nhà vừa mới hấp xong bánh bông lan đường trắng, thím mang qua đây cho cháu, cháu từ nhỏ đã thích ăn món này, tranh thủ đang còn nóng, cháu mau ăn đi.”
Lâm Khê nhìn món bánh bông lan đường trắng mà nhíu nhíu mày.
Bởi vì trong một thời khắc trong, não cô chợt vụt qua rất nhiều mẩu chuyện.
“Lâm Khê” từ nhỏ đến lớn có rất nhiều mẩu chuyện kí ức, sự liên quan của “Lâm Khê” với người phụ nữ trung niên trước mặt còn có Hà Hướng Viễn.
Hai nhà của bọn họ một trước một sau, “Lâm Khê” từ nhỏ đã theo sau m.ô.n.g Hà Hướng Viễn chơi, mà người phụ nữ trung niên này đối với “Lâm Khê” thậm chí là còn tốt hơn đối với đứa con trai ruột Hà Hướng Viễn vài phần.
Lâm Khê ban đầu không có mấy mẩu kí ức này.
Cô chỉ nhớ “Lâm Khê” sau khi Lương Triệu Thành từ Tân An về Bắc Thành thì nhà họ Hạ vẫn luôn đến tìm cô, cô mềm lòng, cho dù có không chấp nhận Hạ Hướng Viễn, nhưng cũng không ngừng đưa cho Hà Đông Mai rất nhiều tiền.
Những thứ còn lại cô đều không nhớ nữa rồi.
Lúc này đây từng mẩu chuyện chợt ùa về.
Cuối cùng cô nhìn thấy “Lâm Khê” đứng bên ngoài phòng, bên trong phòng Hà Đông Mai khóc với Hạ Hướng Viễn nói: “A Viễn, con với Tiểu Khê kết hôn đi, kết hôn rồi mới có thể cứu cha con, nếu không mấy người kia sẽ c.h.é.m c.h.ế.t cha con mất, đến bao giờ một nhà chúng ta mới có thể sống những ngày tháng bình thường chứ”, “Chỉ cần con với Tiểu Khê kết hôn, trả lại tiền thua cược, con làm chút công việc buôn bán kinh doanh, cuộc sống của chúng ta lại có thể trở về giống như lúc trước được.”
Sau đó chính là “Lâm Khê” lảo đảo loạng choạng đi về nhà, thần sắc lơ đãng, giữa đêm trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, “cô” lại mơ thấy một giấc mơ, mơ đến bản thân cuối cùng cũng không cùng Hạ Hướng Viễn ở bên nhau, mà là bị gả cho một người khác, nhưng mà “cô” lại không hề hạnh phúc, sau khi kết hôn, cơ thể ngày một yếu đi, sau đó trong bệnh tật mà nhìn người đàn ông kia cùng với một người phụ nữ khác chàng chàng thiếp thiếp, cuối cùng bị cái điều rõ rành rành ngay trước mắt đấy làm cho tức chết.
Đây cuối cùng cũng là sự giới hạn cuối cùng của “Lâm Khê” rồi.
“Cô” giữa đêm bò dậy viết một bức thư di ngôn, sau đó ngày thứ hai tỉnh dậy thì lại là bản thân cô.
“Tiểu Khê à, mấy ngày nay không thấy cháu qua, thím cũng kêu A Viễn đến tìm cháu nhưng nó từ chối đến, cháu nói cho thím nghe, có phải hai đứa lại cãi nhau rồi phải không?”
Hà Đông Mai nhìn Lâm Khê ngây người ra, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào bánh bông lan đường trắng nhưng lại không nói một lời gì nên bà ấy tiếp tục càm ràm: “Tiểu Khê, cháu đừng trách A Viễn, nó mấy ngày nay sống cũng rất khổ sở, mỗi ngày đều đi công trường lao động chân tay, nhưng có khổ có mệt đi chăng nữa nó cũng không nói một lời gì, sợ để cháu theo nó sẽ chịu khổ, cũng không thể qua đây tìm cháu.”
Bà ấy cứ nói vành mắt đỏ lúc nào không hay.
Có quá nhiều thông tin đang cuồn cuộn trong não cô, lời nói của Hà Đông Mai từ xa đến gần, truyền đến bên tai, cô ngẩng đầu có chút mờ mịt nhìn bà ấy, nhìn thấy đôi mắt bức thiết và ửng đỏ ấy, cô chợt giật mình, bừng tỉnh trong chốc lát.
Tay cô vuốt phẳng lại bàn ăn, cố gắng đè ép những mảng ký ức trong đầu, sau đó trấn tĩnh nhịp tim đang đập “bịch bịch” trong lòng, quay về trước mắt.
Cô nén ra một cái biểu cảm hoà nhã rồi nói: “Thím à, cháu và anh Hướng Viễn sớm đã chia tay nhau rồi.”
“Tiểu Khê!”
Hà Đông Mai kinh ngạc đến hoảng sợ.
“Đây, đây làm sao có thể? Tiểu Khê, cháu đừng thế, cháu đừng như thế này mà.”
Bà ấy nói xong liền nôn nóng nắm lấy tay của Lâm Khê.
“Là sự thật ạ.”
Lâm Khê ngắt lời của bà ấy sau đó lùi về phía sau một bước, tránh né tay của bà ấy rồi nghiêm túc nói: “Thím à, bọn cháu thật sự đã chia tay rồi, trước khi bà nội lâm chung cháu đã từng thề với bà, bà nội ở trên trời thiêng liêng cho nên không thể nào làm trái lại được, chuyện này cháu cũng đã nói rõ ràng với anh Hướng Viễn rồi.”
“Tiểu Khê, Hướng Viễn nó, Hướng Viễn nó cái gì cũng không có rồi, nó yêu cháu đến như vậy, không có cháu nó làm sao có thể sống nổi được chứ.”
“Thím à.”
Lâm Khê nghiến nghiến như đang bị đau răng vậy.
Nhớ đến một nhân vật quan trọng khác xuất hiện trong ký ức, “Lâm Khê” kia đã nhận giấy chứng nhận kết hôn với người đó rồi, lần này quyết định lôi anh ra dùng, cái phương pháp này khẳng định là sẽ có tác dụng nhất.
Cô nói: “Thím à, cháu đã cùng anh Lương, chính là Lương Triệu Thành người thuê nhà của chúng cháu đính hôn rồi, là bà nội trước lúc lâm chung quyết định hôn sự này.”
Cô không nói với Hà Đông Mai là kết hôn mà chỉ nói là đính hôn, như này là để chừa đường lui cho mình.
Bởi vì cho dù có thật sự coi là một trải nghiệm chơi game thực tế phiên bản đặc biệt đi chăng nữa thì cảm giác bây giờ cũng rất là chân thật, nếu như trực tiếp kết hôn thì đả kích cũng có hơi lớn.
Với lại trong kí ức, trong lúc bị bệnh người đàn ông mà “Lâm Khê” gả kia có ngoại tình, trở thành sự giới hạn cuối cùng bức c.h.ế.t “cô”, chuyện này vẫn là nên thận trọng một chút mới tốt.
Lâm Khê nhìn ánh mắt của Hà Đông Mai mở trừng ra, kinh ngạc lại không dám tin mà thở dài một hơi, vươn tay sờ bánh bông lan đường trắng, sau đó quay người đi vào trong phòng bếp, từ bên trong tủ lạnh lôi ra vài món hoa quả, vài quả táo, vài quả lê, đây đều là đồ tối qua cô sai Trần Dã đi mua.
Cô lấy túi ra đựng sau đó đưa cho Hà Đông Mai, nói: “Thím à, cháu biết bây giờ ngày tháng hai người sống không tốt, nhưng chuyện đã như này rồi thì cũng chỉ có thể như này mà thôi, thím à, hai người về sau cố mà sống tốt nhé.”
“Tiểu Khê, không, cháu không thể như thế được, Tiểu Khê.”
Hà Đông Mai vẫn không có cách nào tin được, cũng không tiếp nhận được, bà ấy khóc thành tiếng, nhưng vẫn là vài câu nói đấy, cuối cùng bà ấy nghĩ đến cái gì, ánh mắt tự nhiên sáng lên xong rồi lại đi qua tóm lấy Lâm Khê khiến cho cô bị dọa đến giật mình, lùi về sau một bước. Sau đó nghe thấy Hà Đông Mai nói: “Không thể được, Tiểu Khê, mấy ngày trước cháu không phải là cùng A Viễn ở cùng nhau sao? Hai đứa mấy ngày trước rõ ràng là vẫn ở cùng nhau mà!”
Lâm Khê bị dọa sợ.
Đây, không thể chứ?
Trong kí ức của cô hình như không có mà.
Không có thì không thể phủ nhận được!
Cô xua tay, dùng biểu cảm kiên định không thể kiên định hơn được nữa mà nói: “Không có, thím à, đó là hiểu lầm! Có điều thím à, cho dù cháu và anh Hướng Viễn chia tay, anh ấy cũng là bạn của cháu, cháu cũng hy vọng cuộc sống của anh ấy sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng mấy lời thím nói như này có thể gây cho người khác hiểu lầm thì không cần nói nữa, nếu không đối với cháu, đối với anh Hướng Viễn và cả anh Lương đều không tốt.”
Lâm Khê kiên định đóng cửa đuổi người phụ nữ hồn bay phách lạc khác đi.
“Chị, chị nói là thật à?”
Hà Đông Mai đi rồi, Lâm Khê vẫn còn nhìn cái cổng lớn bóng người đã khuất mà xuất thần, cô đang lật đi lật lại những mảnh kí ức đột ngột xuất hiện trước đó, sau lưng đột nhiên truyền đến một câu hỏi tuy có chút non nớt nhưng lại mang theo một chút già dặn kỳ lạ mà cái tuổi này của cậu không nên có.