Trưa ngày hôm qua em gái của tham mưu trưởng Dung ở nhà họ Lương bị Lâm Khê cho một cái tát, quả thực là bị đánh đến mơ hồ.
Mấy năm trước chồng bà ta đã qua đời, sau đó bà ta vẫn luôn cùng với con trai ở nhà họ Dung, vì thân thế đáng thương, cũng vì quan hệ của tham mưu trưởng Dung, lại biết cách nói chuyện nên ở trong đại viện trước nay luôn cũng được hoan nghênh, đã bao giờ bị người ta cho một bạt tai ngay trước mặt người khác như vậy, lại còn là một người vai dưới?
Cho nên vừa về đến nhà đã khóc lóc ầm ĩ mắng chửi Lâm Khê bắt nạt bọn họ là mẹ góa con côi, không được c.h.ế.t tử tế.
Bà Dung không dỗ dành nổi, đành phải để tham mưu trưởng Dung dạy dỗ bà ta, nói với bà ta: “Nếu như Tiểu Sơn chưa từng nói những lời đó, sớm muộn gì anh cũng đòi lại công đạo này cho em.”
Sau đó Lương Hằng Nghị đến, tham mưu trưởng Dung bày ra sắc mặt âm trầm nói ra vấn đề ‘giáo dưỡng’ của hai chị em Lâm Khê, nhưng Lương Hằng Nghị không hùa theo ông ta, chỉ kiên định nói rằng em trai mình đã kết hôn, hi vọng nhà họ Dung có thể chủ động hòa giải, nếu không sau này, với tính cách của em trai chỉ sợ sẽ không được hòa hợp nữa, hai nhà sẽ ầm ĩ rất khó coi.
Sắc mặt tham mưu trưởng Dung lại trầm xuống.
Chủ động hòa giải?
Phải chủ động hòa giải thế nào?
Tham mưu trưởng Dung còn đang suy nghĩ chuyện này, làm sao mới có thể để con gái mình có lợi nhất lại vừa có thể áp chế Lâm Khê, để Lương Triệu Thành và nhà họ Lương chấp nhận, nhưng tin tức từ bên ngoài truyền đến lại khiến cho ông ta đứng ngồi không yên.
Bởi vì Trịnh Siêu đưa Quân Đình và Trần Dã đi dạo quanh đại viện một vòng suốt cả buổi chiều.
Sau đó thím Vương thường ngày có quan hệ tốt với em gái của tham mưu trưởng Dung liền đến nhà.
Bà ta vừa đến đã hỏi: “Em gái Dung, chuyện này là sao vậy? Bây giờ bên ngoài đều đang đồn đại nhà mấy người cưỡng ép gả con gái mà không thành, người ta cho mặt mũi, vì để tránh né Hoa An nhà mấy người mà hơn hai năm nay đều không về nhà, lần này trực tiếp đưa vợ về.”
“Các người lại như mấy người phụ nữ chanh chua đanh đá mà bôi nhọ nguyền rủa người ta sau lưng, hận không thể để vợ Triệu Thành lập tức đi chết, khiến Triệu Thành tức giận đến mức lần này đưa vợ về nhà ở vài ngày mà cũng không chịu. Không để ý đến tướng quân Lương nhiều lần giữ lại mà chuyển ra ngoài ở, nói là thực sự không chịu nổi người khác suốt ngày nhảy nhót trước mặt mình, nhìn mà bẩn mắt.”
Chỉ vài câu nói đã khiến người nhà họ Dung tức giận đến mức muốn ngất xỉu, hít thở không thông, Dung Hoa An trực tiếp về phòng đập phá đồ đạc.
Tham mưu trưởng Dung đập bàn, hung tợn mắng một câu: “Chướng khí mù mịt, hành vi tiểu nhân.”
Không ngờ rằng vợ của Lương Triệu Thành và đứa em trai tùy tiện về cùng này lại mạnh mẽ đến vậy.
Điều này hoàn toàn không giống với những thông tin mà ông ta nhờ người khác điều tra được.
Nhưng nói những điều đó đã không còn tác dụng gì nữa, trọng điểm là, nếu để mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy, danh tiếng của nhà họ Dung bọn họ sẽ mất hết, danh tiếng của con gái cũng sẽ hoàn toàn bị hủy.
Bọn họ đi biện giải hoặc là mắng ngược lại cũng vô ích, vì những người trong đại viện đều đã biết rằng hai nhà Lương Dung từng bàn qua chuyện kết hôn, nhưng cũng biết rằng hôn sự không thành. Lương Triệu Thành đi rồi, trước đó bọn họ cũng biết Lương Triệu Thành bị người ta dùng ân đức để ép buộc cưới người khác, nhưng không hề biết rõ tại sao Lương Triệu Thành lại đến Tân An hai năm không chịu về thành phố Bắc.
Tham mưu trưởng Dung hung hăng nguyền rủa một câu, đi đi lại lại trong phòng vài vòng, sau đó gọi điện thoại cho tướng quân Lương.
Trong điện thoại, ông ta một lần nữa ‘vô cùng căm phẫn’ tố cáo hành vi và truyền tin đồn nhảm ra bên ngoài của hai chị em Lâm Khê, hỏi tướng quân Lương: “Bá Dung, đây chính là con dâu mà ông công nhận sao? Ông định mặc kệ cho cô ta hung hăng càn quấy như vậy sao, nhất định phải dẫm đạp Hoa An đến c.h.ế.t như vậy sao?”
Tướng quân Lương ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Con bé không làm gì cả.”
“Quốc Minh.”
Ông ấy chầm chậm nói: “Cả ngày hôm nay con bé không ở cùng với Triệu Thành thì sẽ ở cùng Vấn Bình và Văn Anh, không mấy khi tiếp xúc với người ngoài. Hơn nữa, vì cả nhà ông đến gây chuyện, con bé vô cùng đau lòng, Triệu Thành cũng rất đau lòng. Tối hôm qua nó nói với tôi là chiều nay sẽ đưa vợ dọn ra ngoài ở, đỡ phải ở lại trong căn nhà này bị người ta chọc giận.”
Tham mưu trưởng Dung ở đầu dây bên kia hoàn toàn bị chọc giận.
Lại còn ‘vô cùng đau lòng, rất đau lòng’, vậy con gái ông ta đã khóc đến sưng mắt rồi, có ai đau lòng không?
Tham mưu trưởng Dung thật sự tức giận đến tim phổi cũng đau.
“Vậy lời đồn bên ngoài là thế nào?”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Có lẽ là em trai con bé nói với người khác.”
Tướng quân Lương từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh: “Trẻ nhỏ mà, từ nhỏ đã cùng chị gái sống nương tựa vào nhau, chị gái chịu ấm ức thì không thể nhìn nổi, nếu không lúc sáng sao có thể xông thẳng lên đánh Tiểu Sơn? Quốc Minh, lời đồn chỉ là lời đồn, chỉ cần không phải sự thật, ai sẽ tin lời của một đứa trẻ chứ? Chẳng lẽ mọi người không tin ông, không tin Hoa An mà lại tin một đứa bé từ nơi khác đến sao?”
Tham mưu trưởng Dung:
Ông ta tức giận đến mức tay đang cầm điện thoại cũng run rẩy, không, toàn thân đều đã run rẩy.
Sau đó tướng quân Lương lại nói: “Chiều mai Triệu Thành sẽ đưa con bé đi. Quốc Minh, bây giờ ngay cả ở nhà lâu hơn một chút Triệu Thành cũng không muốn ở nữa, ông muốn tôi áp chế nó? Còn muốn áp chế thế nào nữa?”
“Sáng mai hai đứa nó sẽ đến nhà họ Trịnh một chuyến trước, nếu như nhà ông có lòng muốn hòa giải thì bảo vợ ông qua đó một chuyến, hòa giải rồi thì sẽ phá bỏ những lời đồn đại kia. Nếu không đang lúc Tết nhất lại để mọi người trong đại viện nhai đi nhai lại chuyện này sao?”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Tham mưu trưởng Dung hận không thể bóp nát điện thoại trên tay.
Ông ta lại vòng vo trong phòng vài vòng nữa, ép bản thân mình phải bình tĩnh suy nghĩ chuyện này vài lần, sau đó gọi vợ và em gái đến, dặn dò hai người họ cẩn thận một lượt.
Đây cũng chính là nguyên nhân em gái và vợ của tham mưu trưởng Dung hiện giờ xuất hiện ở nhà họ Trịnh.
Thậm chí tối hôm qua bọn họ đều đã dàn xếp xong xuôi, nhờ bà Hứa và thím Vương thường ngày khá là thân thiết với bọn họ đưa cháu gái và con trai nhỏ của mình đến nhà họ Trịnh chúc Tết nói chuyện trước.
Về phần Tôn Văn Anh, là do trước khi đi bọn họ đã đặc biệt đến nhà họ Lương mời đi một chuyến.
Bà Dung vừa bước vào nhìn thấy Lâm Khê dường như còn thở phào một tiếng.
Sau đó cùng thím Dung đi chào hỏi bà Trịnh trước, nói ‘chúc mừng năm mới’ rồi đi vào phòng chào hỏi những người khác, nói vài câu may mắn.
Bà Trịnh mời bọn họ ngồi xuống, cười nói: “Mọi người đang nói chuyện, không ngờ các cô lại đến.”
Bà Dung quay lại nhìn Tôn Văn Anh.
Tôn Văn Anh nở một nụ cười hơi cứng nhắc nói: “Thực ra là hai người họ đến nhà chúng cháu tìm vợ của Triệu Thành, hai người họ biết vợ của Triệu Thành không có nhà mà ở đây, hơn nữa buổi chiều còn định trực tiếp dọn ra ngoài ở nên bảo cháu đưa hai người họ đến đây.”
Mọi người nghe xong, ánh mắt đều đổ dồn về chỗ bà Dung, sau đó lại từ chỗ bà Dung chuyển sang nhìn Lâm Khê, sau đó lại chuyển về phía bà Dung và thím Dung.
Bà Dung nói với bà Trịnh: “Chúng tôi nghe nói chiều nay cô Lâm phải đi, vì hôm qua có một số việc nên đến giải thích với cô Lâm một chút, nhân tiện đến chúc Tết mọi người, xin đừng trách móc.”
Rốt cuộc vẫn chưa chịu gọi là vợ của Triệu Thành.
Bà Trịnh nhướng mày, cười nói: “Không có, không trách móc gì đâu.”
Bà Dung nhẹ nhàng nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, chuyện hôm qua để cô chịu ấm ức rồi đúng không? Thật ra hôm qua về nhà chúng tôi cũng đã hỏi kỹ lại Tiểu Sơn, thằng bé thề rằng tuyệt đối không nói khó nghe đến như vậy. Nhưng thằng bé quả thực đã nói với em trai cô một câu ‘cậu chính là đứa con ghẻ mà con hồ ly tinh đó mang đến’, chọc giận em trai cô nên mới bị đánh cho một trận.”
“Chuyện này đều là lỗi của thằng bé, vì một vài chuyện cũ giữa Triệu Thành và Hoa An nhà chúng tôi, cũng là vì bất bình thay cho chị gái nên mới nói vậy. Nhưng thằng bé không biết ăn nói dẫn đến bị đánh cũng là đáng đời. Sau khi về nhà lại bị cậu mình phạt cho một trận, về phần tiền thuốc thang gì đó, càng không cần các cô bỏ ra.”
“Chỉ có điều chuyện này, cậu của Tiểu Sơn thực sự rất tức giận, lúc về nhà ông ấy đã nổi giận mắng cho Tiểu Sơn một trận, cũng đã dạy dỗ em chồng tôi, còn yêu cầu hai mẹ con họ hết mùng ba ngày mai lập tức thu dọn đồ đạc về quê.”
“Cô Lâm, hôm qua cô đã đánh em chồng tôi một cái, cô có thể thu lại tức giận, sau đó nói với tướng quân Lương một tiếng, khuyên nhủ cậu của Tiểu Sơn, chuyện ngày hôm qua đã qua rồi, không cần phải đuổi em chồng tôi và Tiểu Sơn về quê không? Hai mẹ con họ đã ở nhà chúng tôi mấy năm, ở quê ngay cả nhà cũng đã cho người khác ở rồi, đâu còn chỗ để về nữa?”