Lâm Khê dự định buổi chiều đi tới tòa nhà cho thuê tìm những khách thuê nhà khác.
Còn về chỗ nhà họ Chu, Lương Triệu Thành nói anh sẽ sai người theo sát chuyện chuyển nhà của bọn họ, nói cô không cần tiếp xúc với bọn họ nữa, cô liền không quan nữa.
Buổi sáng kéo Trần Dã đi dạo phố mua sắm, đi trung tâm thương mại gần đó mua cho Trần Dã mấy cái áo cộc tay, hai đôi già. Mua đồ cho cô còn nhiều hơn, quần áo, đồ lót, áo phông, quần sooc, mua nhiều đồ đến mức hai người xách không nổi thì Lâm Khê mới ngừng tay, đưa Trần Dã tới một tiệm cơm nhỏ, định ăn trưa xong mới về.
Trần Dã bị hành động “mua mua mua” của chị gái làm cho ngây ngẩn.
Giống như tiêu tiền không phải của mình vậy.
Lúc ăn cơm Trần Dã hỏi Lâm Khê: “Chị, chị tìm bọn họ trả trước tiền thuê nhà để đi mua đồ hả?”
Nó tính toán hôm nay chị nó đã tiêu mấy trăm đồng rồi.
“Đương nhiên không phải.”
Tuy nhiên câu nói này nói cũng không sai, Lâm Khê cười nói: “Đương nhiên cái này cũng là cần thiết, sau này chúng ta phải sống thoải mái, mỗi ngày đều mặc đẹp.”
Trần Dã cảm thấy dáng vẻ này của chị mình giống như là chịu kích thích lớn gì đó.
Vốn Trần Dã vui vì thấy chị mình thay đổi, nhưng thay đổi nhiều quá khiến nó cũng bất an rồi.
Cậu nhớ đến mẹ mình, nhớ rất rõ ràng, trước lúc mẹ cậu xảy ra chuyện, cách cư xử cũng thay đổi lớn. Mẹ cậu có tính cách vốn dịu dàng, đối xử với ông nội bà nội, cha cậu rất tốt, bỗng dưng một ngày cãi nhau với bọn họ, sau đó không ngừng mua đồ cho cậu, cho cậu tiền, kéo cậu nói những lời mà lúc ấy cậu thấy vô cùng kì quái.
Những chuyện này cũng đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng rất nhiều chuyện trong những ngày đó cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Trần Dã cảm thấy chị mình như vậy, quả thực giống hệt như mẹ mình hồi trước.
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu sợ hãi.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy về nhà vẫn nên tìm anh Lương hỏi xem sao.
Ăn cơm xong Lâm Khê vẫy xe taxi về nhà, về đến nhà đã hơn hai giờ, Lâm Khê mệt quá chừng.
Lương Triệu Thành chưa về, nghĩ cũng thấy bình thường, anh mới trở lại, chuyện công ty chắc chắn rất bận.
Tuy nhiên thím Ngô xin nghỉ hai tháng để về quê đã trở lại rồi.
Thím Ngô nghe thấy tiếng xe liền ló đầu ra ngoài xem, thấy hai chị em Lâm Khê thì lập tức vội vàng tới giúp, cũng may có bà ấy, giúp Lâm Khê tiết kiệm không ít sức lực.
Về đến nhà Lâm Khê uống một bát canh đậu xanh thím Ngô nấu, tắm một cái, nói một tiếng với thím Ngô rồi đi ngủ bù một giấc.
Ngủ đến hơn năm giờ, ngồi dậy nhìn đống đồ mua hôm nay, thím Ngô đã sắp xếp đâu vào đấy lên cái giường trúc trong phòng khách nhỏ trên lầu.
Mác vẫn chưa cắt.
Lâm Khê cầm kéo cắt mác, rồi lại ôm quần áo xuống nhà, bắt đầu chơi đùa với máy giặt “thiên nga” màu xanh bộ đội trong nhà, lấy quần áo có thể bị phai màu ra riêng, ngâm vào trong nước, quần áo còn lại thì nhét vào máy giặt.
Trần Dã thấy thế liền nói: “Chị, đó không phải quần áo mới sao? Sao lại giặt làm gì?”
Lúc này mọi người vẫn không thường xuyên có thể mặc quần áo mới, mỗi một bộ quần áo mới đều đắc ý như ăn Tết, giặt xong là không còn là quần áo mới nữa.
“Quần áo mới mới phải giặt.”
Từ nút bấm của máy giặt Lâm Khê ngước mắt lên nhìn cậu nhóc: “Em có biết những quần áo này từ dệt vải tới nhuộm màu, đến cắt may trong công xưởng may thành quần áo trải qua tay bao nhiêu người, quét bao nhiêu đất, bẩn như thế nào không? Quần áo mới không giặt thì không được mặc lên người.”
Thím Ngô đang rửa rau chuẩn bị nấu cơm, nghe thấy hai người nói chuyện, ló đầu ra nói: “Cứ để đó đi, lát nữa để thím giặt cho, đều là quần áo mới cháu đừng giặt hỏng hết.”
Lâm Khê cười híp mắt, đáp lời: “Không đâu, làm gì có dễ hỏng như vậy.”
Hỏng rồi thì vứt đi, đang mùa hè, quần áo giặt một lần mà hỏng mặc lên người mới đáng sợ, nhỡ may đường may bỗng nhiên bị làm sao không phải rất khó coi sao?
Tâm trạng Lâm Khê rất không tồi.
Tươi đẹp giống như thời tiết bên ngoài vậy.
Cô càng ngày càng thích ứng cuộc sống ở nơi đây, không còn phiền não như lúc mới tới nữa.
Nghĩ ra thì cô quả thực không nên phiền não, nếu không thì không biết đủ rồi.
Đầu tiên, giờ cô rất giống với cô trước kia, tẩm bổ tập luyện chắc rất nhanh sẽ giống hệt như bản thân trước kia.
Sau đó, giờ là năm 1990, theo hiểu biết của cô, ở các nơi khác phần lớn mọi người vẫn còn phải dùng nhà vệ sinh công cộng, mỗi ngày phải đổ bô rửa bô, đi tới nhà tắm công cộng tắm. Trong nhà đã có TV, máy giặt, tủ lạnh, máy khâu. Tuy công năng đối với cô mà nói rất cũ kĩ, cô phải thích ứng, nhưng như thế cũng đã rất tốt rồi, cô rất cảm ơn.
Hơn nữa, trong nhà cũng không có ai có thể quản cô, cha mẹ, ông bà, bác thím, anh chị gì đấy, có cả đại gia đình như vậy cô mới thảm ấy. Trương Tú Mai nhà họ Chu đã xử lý rồi, nhà họ Hạ gì đấy cô cũng lười để ý, giờ trong nhà cũng bớt lo.
Ừm, tuy cô và Lương Triệu Thành đã đăng kí kết hôn, hôn nhân cũng là điều bình thường, nhưng chính bởi vì có người này, cô mới thuận lợi xử lý nhà họ Chu. Có thể khiến cô có cảm giác an toàn với cuộc sống ở đây, cô cũng không phải người không biết trên biết dưới, đối với sự tồn tại của anh, cô rất cảm kích.
Hơn nữa, còn là một anh chàng đẹp trai hiếm có nữa!
Cuối cùng, còn có hai tòa nhà và một người em trai bênh vực mình, dù sao thì nghĩ theo hướng tích cực, Lâm Khê cảm thấy đã rất tốt rồi.
Tuy rằng không thể so sánh với bản thân ở kiếp trước.
Nhưng còn có cách nào khác nữa chứ?
Đã tới đây rồi, thì phải nghĩ theo hướng tích cực.
Chính vì vậy lúc Lâm Khê giặt quần áo tâm trạng khá là vui.
Toét miệng cười, còn ngân nga hát.
Trần Dã im lặng nhìn chị mình một lát.
Cậu càng cảm thấy chị mình không ổn.
Lâm Khê giặt quần áo xong lên ban công trên lầu cùng Trần Dã phơi quần áo, dưới lầu có người đi vào trong sân.
Lâm Khê ló đầu nhìn, cô thấy một người đàn ông nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi.
Tóc vuốt ngược bóng lộn, ờm, đây gọi là tóc thần bài, tối qua Lâm Khê mới thấy Châu Nhuận Phát dùng kiểu tóc này trên TV.
Nhưng rõ ràng thấy Châu Nhuận Phát để kiểu tóc này vừa đẹp trai vừa sành điệu, nhưng người phía dưới, ầy, bóng lộn quá.
Lâm Khê nhìn xuống, người đó ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Lâm Khê thì cười với cô rồi đi vào nhà.
Sau đó thím Ngô ở đầu cầu thang gọi lên trên: “Tiểu Khê, xuống nhà đi, cậu Phương đưa tiền thuê nhà cho cháu này.”
Lâm Khê vốn còn đang hoang mang, giọng nói này của thím Ngô khiến cô lập tức phản ứng lại.
Hóa ra là Phương Đại Phú sống ở tầng một.
Lâm Khê vốn đã học thuộc hết tư liệu về khách thuê trọ nhà mình từ lâu, cô nhớ Phương Đại Phú này làm quản lý ở một xưởng đồ chơi có vốn đầu tư Hong Kong.
Chẳng trách kiểu tóc này cũng nhanh chóng theo trào lưu của người nổi tiếng Hong Kong.
Nếu đã chủ động đến đưa tiền thuê nhà, vậy thì là người thuê nhà tốt.
Lâm Khê phơi xong cái váy trên tay liền nói với Tiểu Dã một tiếng, thuận tiện xuống lầu hai cầm một tờ hóa đơn xuống nhà.
Xuống nhà Phương Đại Phú cầm một phong bì, đếm ngay trước mặt Lâm Khê, tổng cộng bốn tờ năm mươi đồng, hai trăm đồng, cũng không nhét lại vào phong bì mà đặt lên bàn, nói: “Em Tiểu Khê à, anh nghe thím Lý nói em muốn đóng trước hai tháng tiền nhà nên đến đưa cho em, em đếm xem có đủ không.”
Tổng cộng có bốn tờ, nào còn cần đếm lại?
Tuy nhiên đây là chi tiết nhỏ lúc giao tiền, Lâm Khê lại tăng thêm hảo cảm đối với người này một chút.
Cô đẩy tiền vào trong, viết hóa đơn trên bàn rồi đưa cho Phương Đại Phú, nói: “Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi.”
“Không phiền, không phiền.”
Phương Đại Phú cười khoát tay, sau đó nói chuyện phiếm: “Tuy nhiên Tiểu Khê à, anh nghe thím Lý nói em định học lại, em Tiểu Khê à, với thành tích của em, đại học không dễ đỗ. Ấy, không phải nói thành tích của em không tốt, mà là thiên phú của em không phải ở đấy.”
“Thực ra nếu như em muốn đi học, mấy hôm trước anh gặp anh họ của anh, anh ấy tiện miệng nói một câu, nói mấy bức tranh em vẽ phong cảnh của thôn Lâm Hạ mình được một người bạn của anh ấy nhìn thấy, cảm thấy em vẽ rất có linh khí. Nói nếu như em đồng ý ra nước ngoài học, anh ấy có thể giúp em tiến cử.”
“Em Tiểu Khê à, em đừng cho rằng đây là anh họ anh muốn thu mua nhà em nên mới nịnh em như vậy, nhưng điều này hoàn toàn đúng, anh nghe anh họ anh nói, người bạn đó là giáo viên của khoa mỹ thuật của một trường đại học rất nổi tiếng ở Mỹ, họ Lý, hình như là Lý Tiến Nhất gì đấy.”
“Tên là gì?”
Lâm Khê vốn giống như nghe chuyện phiếm, hoàn toàn không để tâm, chẳng ngờ lại nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Lý Tiến Nhất, đúng rồi, chính là Lý Tiến Nhất.” Phương Đại Phú cười nói.
Lý Tiến Nhất là một ngôi sao sáng trong giới mỹ thuật, sở trường tranh sơn dầu phong cảnh, dung hòa “cấu tứ” của tranh phong cảnh Trung Quốc, tranh phong cảnh sơn dầu của ông ấy luôn đứng số một.
Ông ấy nói tranh của “cô” rất có linh khí?
Lâm Khê đã từng xem tranh của nguyên thân, nét vẽ tuy vẫn còn non nớt nhưng quả thực có linh khí, tuy nhiên cô đánh giá và sự đánh giá của Lý Tiến Nhất hoàn toàn là hai chuyện khác nhau
Tuy nhiên Lý Tiến Nhất hiện giờ vẫn còn trẻ ấy nhỉ?
Lâm Khê trở nên hiếu kì, hỏi thêm mấy câu, nhưng trong mắt Phương Đại Phú lại thành cô thích thú với chuyện ra nước ngoài du học.