Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không có giấu anh, nói hết tất cả những chuyện mà cô nghi ngờ về Hạ Hướng Viễn nói ra, có một vài chuyện là anh cũng tự nhận ra, ví dụ như Hạ Hướng Viễn vì sao lại đột nhiên hợp tác với chú của anh ấy, anh ấy làm sao có thể quen thuộc những con đường đến chợ đen như vậy. Còn có anh ấy làm sao biết được cha anh ấy và những con nghiện cờ b.ạ.c quen biết của cha anh ấy đã làm những gì mà có thể bày mưu tính kế bỏ tù bọn họ, còn có một ít còn lại là Lương Triệu Thành không biết. Ví dụ như, những thiết kế của xưởng quần áo của Hạ Hướng Viễn, đều là những kiểu dáng kinh điển của thời hiện đại, thực dụng, đơn giản và hào phóng, nhưng trong đó lại có cả hàm lượng kỹ thuật, không phải chỉ mô phỏng theo kiểu dáng bề ngoài là có thể làm ra.

“Cho nên…”

Lâm Khê nhéo tay anh nói: “Anh ấy và em không giống nhau, em chỉ là nằm mơ một giấc mộng, mơ thấy một vài chuyện của Lâm Khê, em cũng không phải cô ấy. Nhưng Hạ Hướng Viễn thì không giống vậy, em cảm giác được anh ấy thực sự chính là Hạ Hướng Viễn, nhưng là Hạ Hướng Viễn sau khi đã sống hết một đời rồi bây giờ đã sống lại trở về.”

Cô nói xong lại nghĩ đến cái gì đó: “Anh có nhớ giấc mộng mà em kể cho anh nghe không? Cả đời của Lâm Khê kia, cô ấy đã ly hôn với anh, sau đó bị người nhà họ Chu tính kế gả cho Chu Gia Lượng, sau đó Chu Gia Lượng ngoại tình với người phụ nữ khác, Lâm Khê thì bệnh chết. Trong quá trình này, Hạ Hướng Viễn cũng chưa từng xuất hiện một lần nào cả. Với tình cảm của anh ấy đối với Lâm Khê, nếu là ở thời điểm trong mộng kia, thì anh ấy đã có bản lĩnh như bây giờ, sao có thể hoàn toàn mặc kệ cô ấy không để ý tới chứ? Chắc là có vấn đề gì đó.”

Cô bởi vì hoàn toàn nhập tâm vào cuộc trò chuyện, nên cũng rất tự nhiên mà nói về “Lâm Khê”, nói tất cả những chuyện của cô ấy, cô không cảm thấy có gì, nhưng lại làm Lương Triệu Thành có chút khó chịu.

Anh nhíu mày, nếu chỉ là Lâm Khê có khác thường thì thôi, nhưng nếu ngay cả Hạ Hướng Viễn cũng có vấn đề.

Có một người biết hết tất cả những chuyện của tương lai ở bên người, đây thực sự không phải là một chuyện khiến người ta thoải mái, đương nhiên, vợ anh là ngoại lệ.

Chỉ là điều này làm cho anh lo lắng rằng những người biết trước tương lai thì có thể xảy ra vấn đề gì hay không, sẽ gặp những biến cố gì?

Nhưng anh đè lại nỗi bất an trong lòng xuống, chỉ đơn giản vỗ về cô, rồi ôn hòa nói: “Về sau cách xa cậu ta ra một chút là được.”

Lâm Khê gật đầu, vốn dĩ cũng chẳng có gì liên hệ với anh ấy.

Nếu không phải anh nhắc đến, thì cô đã quên luôn anh ấy rồi.

Bởi vì căn hộ mới mua ở thành phố Bắc cần phải bố trí thêm nội thất, đám người Lâm Khê trước ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng đã đến thành phố Bắc trước vài ngày.

Căn hộ mà bọn họ mua là ở trong một chung cư nằm trong khu phố đối diện với Học viện Mỹ thuật, phòng ở không tính là to, có ba gian phòng, Lâm Khê và Lương Triệu Thành một phòng, Tiểu Dã một phòng, còn một phòng cho thím Ngô.

Lương Triệu Thành đã nhờ một người bạn của anh trang trí nội thất trong nhà trong kỳ nghỉ hè trước rồi, lúc bọn họ đến cơ bản đã có thể vào ở được rồi, chẳng qua còn một vài chi tiết cần sửa sang lại.

Nhưng nếu đã tới thành phố Bắc thì cũng nên đến nhà họ Lương một chuyến.

Cho nên buổi tối sau khi đã dàn xếp ổn thỏa, ngày hôm sau bọn họ đã lập tức đi đến nhà họ Lương.

Lúc này vẫn là thím Thu mở cửa.

Thím Thu nhìn thấy Lương Triệu Thành mang theo cả Lâm Khê và Trần Dã, trên mặt có chút hờ hững, không còn thân thiện với Lương Triệu Thành như lần trước nữa. Tuy rằng trên mặt mang theo cung kính nên có, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy đằng sau sự cung kính kia, là hình ảnh khóe miệng bà ta có chút kéo xuống.

Lâm Khê cảm thấy có chút kỳ quái.

Lúc này là thời gian đi làm, trong phòng khách cũng không có ai, thím Thu đi đến phòng bếp pha trà, Lâm Khê lập tức nghiêng đầu dùng khẩu hình miệng hỏi Lương Triệu Thành: “Bà ta làm sao vậy?”

Lương Triệu Thành cười nhẹ nói: “Lương Tuyết Đình.”

Lâm Khê lập tức hiểu rồi.

Từ khi Lương Tuyết Đình mới sinh ra là thím Thu đã bắt đầu chăm sóc cô ta, chăm sóc cô ta từ nhỏ đến lớn, cảm tình đối với cô ta rất sâu, đương nhiên không thể so với người không thường xuyên ở nhà như Lương Triệu Thành.

Mà chuyện Lương Tuyết Đình cùng Dung Hoa Sâm đính hôn giẫm phải hố, phỏng chừng người một nhà của nhà họ Lương đều nhiều hoặc ít mà dời uất hận lên đầu Lương Triệu Thành và cô.

Này cũng thật là kỳ quái.

Lâm Khê thầm nghĩ, người làm chuyện trái pháp luật là người nhà họ Dung, hôn nhân cũng là các ngươi vội vàng vui sướng khôn cùng mà kết, cuối cùng cọc hôn sự này không tốt, như thế nào lại đổ lỗi cho Lương Triệu Thành?

Cô khẽ "hừ" một tiếng, nhưng cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng mà thôi, trên lầu có một người đi xuống, là tướng quân Lương.

Rõ ràng là tướng quân Lương rõ ràng đã già đi rất nhiều, tuy rằng ban đầu trong người ông có bệnh nặng, cũng đã già cả rồi, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, ánh mắt cũng sắc bén, dáng vẻ uy nghiêm. Nhưng chỉ mới ngắn ngủn trong nửa năm, trên người ông ấy như đã rút ra hơn phân nửa sinh khí, nhìn ông từ trên lầu đi xuống, nhìn từ xa, thân ảnh lại còn có chút khom lưng.

Lâm Khê thấy ông ấy như vậy, tâm tình lại trở nên phức tạp.

Cũng không biết điều khiến ông ấy thành ra thế này, rốt cuộc là bởi vì người bạn cũ của mình làm chuyện phạm pháp, hay là bởi vì Lương Triệu Thành đối với người nhà họ Lương quá lạnh nhạt, hay vẫn là bởi vì chuyện hôn nhân của Lương Tuyết Đình.

Tướng quân Lương đi xuống lầu, quan hệ giữa ông ấy và Lương Triệu Thành vẫn luôn như vậy, không có gì cụ thể để nói, cũng là không có lời nào để nói. Nhưng thái độ lại không tệ, ông ấy đối với Lâm Khê càng thêm ôn hòa, giống như một người trưởng bối bình thường của mọi nhà, hỏi Lâm Khê đến từ khi nào, đột nhiên đến đây có phải không thích ứng được với khí hậu ở đây hay không.

Trò chuyện cùng nhau được mấy câu, phía cửa bên kia lại truyền đến động tĩnh, là Chu Vấn Bình đã trở về.

Lâm Khê còn tưởng rằng bởi vì chuyện cũ của Lương Tuyết Đình, nên thái độ của Chu Vấn Bình đối với bọn họ sẽ không tốt lắm.

Dù sao trước đó nhìn thấy thái độ của thím Thu là biết.

Nhưng không nghĩ tới lần này bà ta đối với bọn họ thế nhưng lại vô cùng ôn hòa, thậm chí còn mang theo một chút ân cần.

Nói được mấy câu, Chu Vấn Bình nói với Lâm Khê: “Về sau cuối tuần có thể về nhà ở, dì sẽ bảo thím Thu thu dọn lại phòng cho khách, về sau cứ để đó làm phòng của cháu. Còn nữa, thức ăn ở trường học chắc chắn không ngon như ở nhà, dì sẽ để thím Thu mỗi cuối tuần đều hầm canh cho cháu uống, bồi bổ thân mình. Trời lạnh rồi, quần áo mùa đông gì đó đều có thể lấy về đây cho thím Thu giặt giúp cháu.”

Lúc này giọng điệu thực chân thành, cũng không có cảm giác kiêu ngạo hơn người nữa.

Nhưng Lâm Khê nhìn thấy sắc mặt của thím Thu đang đứng một bên pha trà có vẻ không tốt lắm.

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua thím Thu, sau đó đột nhiên cười một chút.

Tướng quân Lương chú ý tới biểu cảm của cô, theo ánh mắt cô cũng nhìn thím Thu một chút, đương nhiên cũng thấy được sắc mặt của thím Thu.

Tuy tướng quân Lương không quan tâm đến những việc lặt vặt trong nhà, nhưng ông ấy cầm quân nhiều năm, tuyệt không phải là người không biết gì.

Ông ấy lập tức nhíu mày.

Lâm Khê mỉm cười đáp lại Chu Vấn Bình: “Cảm ơn dì, nhưng không cần đâu, ang Lương đã mua một căn hộ ở gần Học viện Mỹ thuật rồi, cuối tuần cháu đều sẽ ở bên kia, cũng vì lo lắng sẽ ăn không quen đồ ăn ở bên này nên bảo mẫu giúp việc của nhà chúng cháu từ nhỏ cũng theo đến đây, cũng ở trong căn hộ kia.”

Lời này thật sự có chút kiêu căng.

Nhưng Lâm Khê không thích Chu Vấn Bình và thím Thu, cô chính là cố ý đó.

Đám người Chu Vấn Bình và thím Thu còn không biết Tiểu Dã cũng sẽ đi theo cùng cô đến học tại thành phố Bắc, nghe Lâm Khê nói những lời này quả thực là trợn mắt há hốc mồm.

Trước khi học đại học, đã chạy tới đây mua một căn hộ ở gần Học viện Mỹ thuật, còn mang theo bảo mẫu giúp việc tới đây, chỉ vì để cuối tuần nấu cơm cho cô ăn?

Đây, đây là phương pháp gì vậy?

Lương Triệu Thành làm tới mức này sao?

Vì để vợ mình đến đây học đại học, còn chuẩn bị nhiều thứ như vậy?

Nhà họ Lương tuy rằng có quyền thế.

Quen biết rất nhiều nhà cũng có quyền thế, nhưng có quyền thế thì có quyền thế, nhà ở cũng chỉ là được chính phủ phân cho, đồ ăn cũng là được cung cấp đặc biệt, nhưng những chuyện này đều là vì vị trí của tướng quân Lương ở đó là cấp trên.

Tiền lương tuy cao cũng nhưng có hạn, tiền tài trong nhà cũng có hạn.

Dám tham ô nhận hối lộ? Kết cục cuối cùng sẽ giống như kết cục của Dung Quốc Minh.

Cho nên tuyệt không dám, cũng không có khả năng chỉ cần nói muốn mua căn hộ là có thể lập tức bỏ ra một số tiền lớn đi mua căn hộ.

Ít nhất là cũng không tùy ý như vậy.

Nuôi một cô vợ như vậy, rốt cuộc đã xài hết bao nhiêu tiền?

Thím Thu lại nhìn vòng tay phỉ thúy trên tay Lâm Khê, rồi lại nhìn đôi khuyên tai, cùng với bộ váy tinh xảo đến mức vừa thấy là biết giá trị xa xỉ, quả thực giống y như tiểu thư nhà giai cấp tư sản trước kia.

Nhà họ Lương có xuất thân gia đình tốt, như thế nào lại một đứa con dâu như vậy?

Bởi vì giật mình, biểu cảm Chu Vấn Bình không kịp thu lại, hỏi Lâm Khê: “Là Triệu Thành cũng tính cùng nhau dọn về thành phố Bắc sao? Vậy thì thật tốt quá, cha nó vẫn luôn hy vọng nó có thể về lại thành phố Bắc.”

Nói tới đây cô cuối cùng cũng bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK