Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ấy dường như thật sự chưa từng nhìn thấy em trai có ánh mắt này, đương nhiên, khi quay lại nhìn mình lại là ánh mắt cứng đầu cứng cổ.

Lương Hằng Nghị thực sự nghi ngờ mình bị mù mắt.

Nhưng lúc này anh ấy lại nghi ngờ sang một chuyện khác.

Ban đầu anh ấy nghĩ rằng em trai vì cự tuyệt hôn nhân mà cha sắp xếp, vừa hay cha của cô gái này lại là bạn cũ của cha mình, thậm chí có thể nói rằng ban đầu cha của cô gái này c.h.ế.t cũng có liên quan đến cha mình, cho nên dù biết rõ là không ổn, nhưng có lẽ cha của bọn họ cũng sẽ thỏa hiệp.

Nhưng lúc này nhìn hai người trước mặt, Lương Hằng Nghị nghĩ đến lời của cô gái họ Hạ kia: “Lâm Khê là một cô gái tâm cơ rất sâu, nhìn thì rất vô tội, nhưng rất biết cách trêu đùa đàn ông trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn cô ta đã rất giỏi chuyện này.”

“Năm đó mê hoặc anh trai tôi đến thần hồn điên đảo, vì cô ta mà mạng cũng không cần. Nhưng khi nhà tôi xảy ra chuyện, một mặt cô ta ở trong n.g.ự.c anh trai tôi khóc lóc thảm thiết, mặt khác vừa quay người đi đã đăng ký kết hôn với tổng giám đốc Lương, nhưng khoảng thời gian mà tổng giám đốc Lương đi thành phố Bắc, cô ta vẫn vương vấn không dứt với anh trai tôi, khi đó không ai biết rằng cô ta đã kết hôn.”

“Bây giờ nhà chúng tôi đã qua được giai đoạn khó khăn đó, cô ta một mặt quyến rũ tổng giám đốc Lương nhưng vẫn âm thầm tiếp xúc với nhà chúng tôi. Nhưng cho dù là anh tôi hay là tổng giám đốc Lương dường như luôn muốn dứt mà không được.”

“Tiểu Lâm.”

Lương Hằng Nghị cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.

Anh ấy nhìn ánh mắt của Lâm Khê, nói: “Tôi nghe nói trước khi cô đăng kí kết hôn với Triệu Thành còn có hôn ước khác, hôn ước đó là cùng người đàn ông thanh mai trúc mã mười mấy năm với cô. Lúc đó vì nhà cậu ta xảy ra chuyện nên mới lựa chọn cắt đứt với cậu ta, gả cho Triệu Thành.”

“Nhưng lần này tôi tới nghe nói rằng nhà kia đã qua được khó khăn, cuộc hôn nhân của cô và Triệu Thành lúc đó cũng chỉ là việc tạm thời, vốn dĩ hai người cũng có khác biệt về tuổi tác và sở thích rất lớn, không phù hợp lắm. Cô có từng nghĩ đến việc hủy bỏ cuộc hôn nhân này với Triệu Thành, ai về nhà nấy không?”

Sắc mặt Lương Triệu Thành đen đến mức không thể đen hơn được nữa.

Lâm Khê cũng lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lương Hằng Nghị, mặt đầy dấu chấm hỏi?

Lương Triệu Thành nắm lấy tay Lâm Khê.

Nhưng trước khi anh lên tiếng, Lâm Khê đã nói trước.

Tay của cô hơi nhúc nhích trong lòng bàn tay anh, nhìn Lương Triệu Thành rồi nói với Lương Hằng Nghị: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy. Trung đoàn trưởng Lương, có phải anh hiểu lầm gì đó rồi không? Tôi lấy anh Lương, lấy Triệu Thành làm chồng là vì tôi thích anh ấy, có liên quan gì đến những thứ linh tinh mà anh nói? Hôn nhân giữa tôi và anh ấy càng không phải là việc tạm thời.”

Đăng ký kết hôn là sự thật, nhưng cô thực sự đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng là sự thật. Công bố ra bên ngoài, đương nhiên hoàn toàn không phải.

Cô nhíu mày lại: “Trung đoàn trưởng Lương, trước kia tôi nghe nói trong quân đội nhàm chán, mọi người sẽ có lúc buôn chuyện hoặc đùa giỡn tiêu khiển một chút, nhưng đó cũng là chuyện giữa binh lính với nhau. Không ngờ rằng tướng lĩnh cao cấp cũng sẽ thích nghe chuyện hóng hớt, còn coi tin đồn thành thật đi chất vấn đương sự sao?”

“Người xưa nói, trên không nghiêm dưới sẽ loạn, trên loạn dưới sẽ nghịch, cũng may tôi không phải binh sĩ dưới trướng của trung đoàn trưởng Lương, nếu không bị bôi nhọ như vậy, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.”

Lương Hằng Nghị: “...”

Sắc mặt của anh ấy lúc xanh lúc đen.

Đây quả thực là phản công thị phi điên đảo.

Cho dù anh ấy không hoàn tin lời của cô gái họ Hạ kia, nhưng lời của anh ấy ngoại trừ câu ‘có hôn ước khác’ có hơi nặng nề ra, có câu nào là giả?

Đương nhiên anh ấy cũng thừa nhận những lời vừa rồi đối với một cô gái có chút quá đáng.

Nhưng nếu không nặng tay thì sao có thể nhìn ra phản ứng và tính cách thật sự chứ?

Đương nhiên, cũng đã thử ra được tính cách thật sự của cô gái này.

Anh ấy cắn răng nhìn về phía em trai mình, Lương Triệu Thành không thèm nâng cả mí mắt lên, chỉ đưa tay vỗ vỗ cô gái nói đen thành trắng, nói trắng thành đen, nói linh ta linh tinh kia: “Còn có rất nhiều chuyện mà em không biết, nhưng những thứ này không biết cũng tốt. Dù là chuyện gì thì có anh là được, những thứ khác không cần để ý đến.”

Đây là em trai của mình sao?

Đây là em trai của mình sao?

Bữa cơm này có thể tưởng tượng ra là cứng nhắc đến nhường nào.

Lúc ăn cơm, Lương Hằng Nghị còn gặp được Trần Dã.

Trần Dã là một người có ánh mắt cực kì cay độc, cậu đương nhiên là nhìn ra sự ác cảm từ người anh cả của ‘anh rể’ đối với chị gái mình. Cậu vốn đã trái tính trái nết, cũng sẽ không nhẫn nhịn, cũng sẽ không sợ Lương Hằng Nghị như những người khác, trên bàn ăn đương nhiên sẽ không cho Lương Hằng Nghị sắc mặt tốt gì.

Lương Hằng Nghị là một người có khí thế rất mạnh, không giận mà uy, khiến người ta có cảm giác áp bức rất lớn.

Nhưng hai chị em nhà họ Lâm đều không sợ anh ấy.

Một người tính cách gàn dở, một người coi như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt với Lương Triệu Thành.

Lúc này, anh ấy cũng phải bội phục cô gái này rồi.

Thời gian của Lương Hằng Nghị không nhiều.

Ăn cơm xong thì gọi Lương Triệu Thành đến phòng anh nói chuyện.

Trần Dã thấy hai người đi vào phòng, khép cửa phòng lại liền muốn đi theo, nhưng lại bị Lâm Khê kéo lại.

“Chị, chị kéo em làm gì? Người kia chẳng coi chị ra cái gì, chắc chắn là không nói được lời gì tốt.” Trần Dã tức tối nói.

Trước kia cậu đối với chị gái là hận rèn sắt không thành thép, nhưng cậu bất mãn thì bất mãn, còn chưa tới lượt người khác đến để bất mãn.

Lâm Khê vỗ lên người cậu ấy một cái, nói: “Anh ấy nói gì thì cũng đâu có gì quan trọng. Anh Lương của em dễ bị người khác ảnh hưởng như vậy sao?”

Nếu như bị ảnh hưởng, em nghe lén cũng không có ích gì.

“Nhưng liệu nhà bọn họ có đối xử không tốt với chị không?” Trần Dã nhíu mày, hết sức lo lắng.

Có thể là do quá sùng bái anh Lương, trước đây cậu chưa từng cân nhắc qua chuyện này.

“Em còn lo lắng chuyện này à?”

Lâm Khê nhìn gương mặt nhỏ của cậu nhăn mày thành bộ dạng lo lắng, cười nói: “Người nhà bọn họ ở thành phố Bắc, chúng ta ở Tân An, một năm có khi cũng không gặp nhau được mấy lần, có thể tốt với chị bao nhiêu, lại có thể đối xử không tốt với chị bao nhiêu?”

Quan trọng nhất là, ý chí của Lương Triệu Thành đủ kiên định, đủ cường thế.

Tính cách này có lúc sẽ khiến người khác không thoải mái, nhưng có lúc quả thực lại khiến người ta có thể yên tâm.

Có điều cô suy nghĩ một chút, lại nói với Trần Dã: “Lát nữa em đi hỏi thăm giúp chị, có phải sáng nay anh trai của anh Lương… anh rể của em đến thôn của chúng ta, đã gặp những ai.”

Ở đây vài tháng, cô đã vô cùng tin tưởng bản lĩnh của Trần Dã ở phương diện này.

Có điều nghĩ đến Trần Dã vẫn còn là một đứa trẻ mười tuổi, bèn đưa tay sửa sang lại cổ áo giúp cậu một chút.

Trần Dã nhíu mày, gạt tay của Lâm Khê ra, cậu rất bực bội, ghét nhất là dáng vẻ lề mề của chị gái.

Lâm Khê:

Bên trong phòng.

Lương Hằng Nghị nói với Lương Triệu Thành: “Anh không biết chú thực sự bị cô ta làm cho mê muội, hay chỉ là diễn trò cho anh, cho cha xem.”

Nói đến đây anh ấy dừng lại, hai mắt đang nhìn em trai mình chằm chằm càng trở nên sắc bén hơn, dừng lại chốc lát, vốn định nói rằng lấy chuyện này ra để diễn trò, chú cũng có phần quá ấu trĩ quá khinh suất rồi.

Nhưng là ấu trĩ khinh suất sao?

Không ấu trĩ khinh suất, lần trước về thành phố Bắc, cha bệnh nặng như vậy, có thể anh đã thực sự bị ép cưới cô gái nhà họ Dung kia.

Trừ cô gái kia, trừ khi đã kết hôn, còn có ai có thể khiến cha dừng tay?

Vì cha của Lâm Khê đã mất, bây giờ cô lại một đứa trẻ mồ côi, cho dù cha anh ấy có bất mãn về cuộc hôn nhân này hơn đi chăng nữa cũng chỉ có thể nuốt sự bất mãn xuống.

“Cho nên, cô ta cũng đang diễn trò cùng với chú sao?”

Anh nói: “Có cần em lấy giấy đăng kí kết hôn cho anh xem không?”

Lương Triệu Thành đương nhiên biết rằng người anh trai này cố chấp đến nhường nào.

Chuyện mà anh ấy đã nhận định, người khác cho dù phản bác thế nào cũng không có tác dụng gì.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho dù hai người là anh em ruột, nhưng vừa gặp mặt đã cãi nhau đến đập bàn đập ghế.

Anh căn bản lười nói với anh ấy, không bằng ném thẳng giấy đăng kí kết hôn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK