Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Khê.” Anh gọi cô.

Cô đang ngồi trên nền đất, đôi tay ôm chặt lấy anh, nhưng đầu thì nghiêng sang một bên, đôi lông mày nhăn lại, trên gương mặt nhỏ bé là những nét d.a.o động hiếm thấy cũng như những tâm sự trùng trùng.

Anh nhìn không quen những biểu cảm lúc bấy giờ của cô cho nên ngồi dậy ôm cô vào người, đặt cô xuống chiếc giường sau lưng sau đó giơ tay xoa xoa đôi lông mày của cô, nói: “Cậu ta nói cái gì hay là làm cái gì mà khiến em đột nhiên kiêng kị như vậy? Có chuyện gì đều có thể nói với anh.”

Lâm Khê bị anh ôm lên giường, rốt cuộc cũng từ những suy nghĩ lung tung trước đó quay trở lại, cô ngẩng đầu nhìn anh thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt dò xét nhưng lại không kiểu hùng hộ hăm dọa như trước đây, ngược lại là một loại kiên định trước sau như một xen kẽ với những nét bao dung và dịu dàng khiến người ta không thể không muốn đắm chìm.

Anh thật ra đã thay đổi rất nhiều.

Cô nhớ ban đầu từ trong ánh mắt anh nhìn cô không hề có một chút chăm chú và dịu dàng như này, tất cả đều là nghiêm nghị với lạnh nhạt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút ôn hoà mà thôi.

Cô đón lấy ánh mắt này của anh, trái tim vốn nặng nề và lơ lửng cuối cùng cũng lắng xuống rất nhiều.

Cứ giống như trong cảnh chiều hôn, con thuyền đang rong ruổi trên vùng biển xa lạ bỗng nhìn thấy một tảng đá bên cạnh bờ để trú bão.

Cô giơ tay đỡ anh ngồi quỳ xuống, nhìn anh, đột nhiên cười rồi nói: “Nếu em nói anh ấy bắt nạt em, anh sẽ làm gì anh ấy sao?”

Sắc mặt Lương Triệu Thành trong chốc lát trầm lặng xuống.

Lâm Khê vội vàng ôm lấy anh, để cằm của mình đặt trên bả vai anh, dụi dụi vào người anh: “Không có, làm sao có chuyện gì được chứ, con người anh ấy tâm tư rất sâu, làm sao có thể làm bừa chuyện gì được. Chỉ là trước đó ở chỗ thím Hà gặp được anh ấy, nói chuyện vài câu, đột nhiên em cảm thấy có chút kỳ lạ.”

“Một người có tâm tư sâu như vậy, lại luôn tìm cơ hội tiếp cận em, chắc hẳn là có mưu đồ gì, đổi lại là anh mà nghĩ xem, nếu như sau này anh có rất nhiều tiền, khẳng định cũng sẽ có người phụ nữ nào đấy nảy sinh mưu đồ với anh. Nếu như có một người phụ nữ tâm cơ như thế cả ngày bám lấy bên cạnh anh, còn mượn danh nghĩa công việc hoặc bạn bè để gây sự chú ý của anh, nhưng anh lại không cảm thấy phản cảm với cô ta ngược lại còn cười tít mắt.”

“Nếu như thế thật thì em sẽ tức chết, vì vậy để sau này tránh bị tức chết, về sau em sẽ không để ý đến anh ấy nữa.”

Lương Triệu Thành không hoàn toàn tin toàn bộ lời nói của cô.

Chỉ là vài câu nói tuỳ tiện thì làm sao có thể khiến cô biến thành dạng này, cô từ trước đến nay vẫn là có chút không tim không phổi.

Nhưng lúc này đây cô ôm chặt lấy anh, dựa vào trong cổ anh, tràn đầy sự thân mật quyến luyến, thậm chí hai người ngoài trừ thời gian thân mật ra cũng chưa từng có sự quyến luyến như thế này. Giác quan thứ sáu của anh từ trước đến nay vẫn luôn mạnh, lập tức nhạy bén mà nắm bắt được, điều này làm cho lồng n.g.ự.c bình tĩnh lúc nãy của anh trong chốc lát tràn ra dấu vết của sự dịu dàng.

Cô không muốn nói vậy thì không phải nói.

Anh vỗ nhẹ vào sau lưng cô: “Đừng nghĩ đến mấy chuyện có hay không có, đều là chuyện sẽ không xảy ra.”

“Thật sự sẽ không xảy ra sao?”

Lâm Khê ngước mắt nhìn anh, nói xong câu này lại hạ tầm mắt xuống, nhìn yết hầu của anh, nhẹ giọng nói: “Thật ra con người là thứ dễ thay đổi thất thường nhất, tình cảm lại là thứ càng dễ thay đổi hơn, thậm chí còn không nằm trong sự kiểm soát của em.”

Khi cô là Lâm Khê phải sống ở trong cái giới đấy, trong cái giới của cha mẹ, trai xinh gái đẹp, quần áo sang chảnh, danh vọng phù hoa, hoặc tài hoa dịu dàng, những thứ dễ dàng khiến con người thay đổi có quá nhiều.

Cô nhìn nhiều rồi cũng quen thuộc, chỉ là một trong những người không bị cuốn vào trong đó mà thôi.

Còn về Hạ Hướng Viễn, cô cũng không cảm thấy anh ấy yêu cô nhiều đến thế.

Cô tỉ mỉ nghĩ lại tình cảnh lần đầu tiên cô gặp anh ấy, trong mắt anh ấy có bất ngờ thậm chí là kinh ngạc, có dò xét cũng có tra xét có ôn hoà cũng có hồi ức, nhưng thật ra cũng chẳng có bao nhiêu tình ý gì, tình ý không khỏi đau khổ và cháy bỏng mà một chàng trai trẻ dành cho người yêu của mình, tất cả đều không có.

Vậy là rất bình thường, suy cho cùng nếu như anh ấy sống lại trở về, quan hệ giữa hai người ngăn cách mười mấy năm như vậy, cái thứ tình ý đấy ước chừng cũng đã bị thời gian đánh bóng rồi.

Còn có, nhìn thủ đoạn và năng lực tâm cơ của Hạ Hướng Viễn khi sống lại trở về, khẳng định kiếp trước phía sau anh ấy không hề đơn giản, nhưng trong kí ức của nguyên chủ về sau, cũng chẳng xuất hiện anh ấy thêm một lần nào nữa. Tuy rằng có khả năng là bởi vì lúc anh ấy sống lại đi lên thì nguyên chủ đã c.h.ế.t rồi, nhưng Lâm Khê cảm thấy, kiếp trước anh ấy chắc hẳn là đã từ bỏ cô.

Đây cũng là nguyên nhân cô cảm thấy sau này cùng anh ấy thường xuyên qua lại cũng không có chuyện gì.

Ai mà biết được anh ấy đột nhiên bắt đầu trở nên thâm tình như thế chứ?

Lương Triệu Thành nghe cô nói câu này xong lại càng tức giận.

Nhất là cô từ chỗ Hạ Hướng Viễn trở về rồi nói với anh câu này.

Câu nói này quả thực là xuất phát từ thâm tâm cô nói ra.

Cô nói “Tình cảm là thứ càng dễ thay đổi nhất, thậm chí còn không nằm trong sự kiểm soát của em”, phải chăng là sự buồn rầu khi cô đột ngột yêu anh ta, tình ý dành cho Hạ Hướng Viễn không còn, nhưng cô lại rầu rĩ trước quá khứ của hai người?

Cô yên ổn bình thường thì anh thật ra cũng không quan tâm mấy điều trong quá khứ đó.

Anh từ trước đến nay không phải người hay do dự.

Nhưng cô cứ khư khư lúc nào cũng là người moi móc mọi cảm xúc của anh.

Điều quan trọng nhất là, tương lai có phải cô cũng sẽ vì người khác mà phát sinh biến cố hay không?

Anh kéo cô ra khỏi người anh, nhìn cô, có chút nghiêm nghị nói: “Tiểu Khê, nếu như em có một con, hoặc là ví dụ, đó không phải đứa con của bản thân em, chỉ là Tiểu Dã, nó có thể có hàng ngàn những khuyết điểm, nhưng nó yêu em và chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em. Em nhìn thấy đứa bé của nhà người ta cho dù có xinh đẹp thế nào, có tốt thế nào, em có thích đứa bé đó đến thế nào, thì tình cảm của em với đứa bé đó có thể vượt qua được tình cảm của em dành cho con mình và Tiểu Dã hay không, em có thể vì nó mà làm hại con mình và Tiểu Dã hay không?”

Vậy đương nhiên là không được.

Đứa con nhà người ta có tốt đến thế nào thì cũng không phải đứa con nhà mình.

Lâm Khê nghiêng đầu, ánh mắt di chuyển rồi nhếch miệng cười lớn.

Nhưng tình cảm giữa nam nữ và tình cảm giữa con cái nhà mình làm sao giống nhau được cơ chứ?

Có điều lúc này cô cũng không ngốc đến nỗi đi phản bác anh.

Lúc nãy đầu óc cô có chút dở dở ương ương nên mới nói ra câu đấy, cô nói với anh những lời này, không phải là tìm sự đau khổ cho anh cũng là tìm sự đau khổ cho mình sao?

Cô gật đầu nói: “Lời này hình như em đã nói qua rồi, tình cảm là cần vun đắp và hoà hợp, sau này cho dù có bắt gặp nhiều người đẹp hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ nhìn nhiều hơn một cái, sẽ không có nảy sinh loại tình cảm chung sống lâu, càng không sản sinh ra những tâm tư khác. Vì vậy những lời em nói lúc nãy quả thật không đúng, người đích thực là dễ thay đổi, tình cảm cũng dễ thay đổi, nhưng đó là đối với những người đối với trái tim mình không kiên định hoặc đối với tình cảm vốn dĩ đã không coi là thật.”

Nói xong cô thở dài một hơi, giơ tay ôm chặt lấy anh, cô cảm thấy bản thân mình quá kỳ lạ rồi, vậy mà có thể nghĩ đến mấy thứ có với không có này.

Nên nhanh chóng gạt bỏ Hạ Hướng Viễn ra khỏi đầu, sau này cũng không cần phải tiếp xúc với anh ấy nữa để tránh bị anh ấy ảnh hưởng.

Cô vươn tay kéo lấy anh, cô thò người ra hôn lên môi anh rồi lại ôm lấy anh, làm nũng: “Anh ôm em đi, em biết bình thường anh không thích như thế này, lúc nào cũng ghét bỏ em lít cha lít chít rồi còn dính người lại còn muốn dính lấy anh. Nhưng mà em cứ như này, em thích anh hôn em ôm em, thích hơi thở trên người của anh, như này trái tim em sẽ tĩnh lặng một chút. Em cũng cảm thấy anh rất thích em, nếu không em sẽ rất khó chịu, em vừa khó chịu sẽ nghĩ đến việc quên anh đi đó.”

Cô là có bệnh đúng không? Rõ ràng cô lúc trước từ nhỏ đã rất độc lập, hoàn toàn không phải kiểu như này.

Lương Triệu Thành ngây người ra, nhưng lại lập tức ôm cô vào trong lòng, cúi đầu dịu dàng lại cưng chiều hôn cô.

Cô như này anh bất ngờ nhưng hình như cũng không bất ngờ.

Cô từ khi sinh ra hình như cũng chưa từng gặp cha cô bao giờ, mới mấy tuổi mẹ đã tái giá, ông nội bà nội cô đối với cô tuy tốt nhưng người già suy cho cùng vẫn là người già.

Cô thiếu thốn sự yêu thương cũng không có cảm giác an toàn cũng là chuyện đương nhiên.

Anh lúc trước rất không thích loại tính cách như này, nhưng lúc này đây đáy lòng lại có một sự mềm mại nói không ra lời, anh nguyện ý thậm chí là thoả mãn với việc cô ỷ lại quyến luyến anh như thế này.

Cả đời này của anh tất cả những tiêu chuẩn kép đại khái đều dành cho cô hết rồi.

Ngày 7 tháng 2 học viện Mỹ thuật Hoa Thành tổ chức kỳ thi, lúc này đang là kì nghỉ đông, Trần Dã cũng ở nhà, bởi vì suy nghĩ sau này có khả năng sẽ chuyển đến thành phố Hoa ở cho nên Lâm Khê kêu Trần Dã cùng nhau sang bên đó xem xem. Ngày 6 tháng 2 Lương Triệu Thành sẽ lái xe qua đón bọn họ sang.

Lương Triệu Thành chỉ đi qua thành phố Hoa được mấy lần, anh cũng không hề quen thuộc nơi đây cho nên mời một chiến hữu sống ở bên đó giúp đỡ đặt một phòng nghỉ lân cận Học viện Mỹ thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK