Nhưng lời nói mỉa mai thì lại khiến người ta không cách nào phản bác.
Nhưng việc đổi họ, ông cụ Trần liền đen mặt nói: “Tiểu Khê, lúc trước khi chúng tôi chuyển nhượng cổ phần nhà máy nhà họ Trần của chúng tôi cho Tiểu Dã, trên hợp đồng viết chính xác nói Tiểu Dã vẫn là con cháu nhà họ Trần, không thể đổi họ.”
“Cho dù là đổi rồi thì cũng là con cháu nhà họ Trần.”
Lâm Khê không phủ nhận điều này, sau đó lại nói: “Về việc đổi họ này, nếu nhà họ Trần không đồng ý, chúng tôi có thể thưa kiện, trước khác nay khác, lúc ấy nói Diệp Mỹ Dung hãm hại ngược đãi Tiểu Dã chỉ là một vài băng ghi âm người khác nói làm chứng cứ. Hiện tại Diệp Mỹ Dung đã âm mưu quỷ kế hãm hại đến trên đầu tôi, có hồ sơ lập án của công an, bà ta cũng đã chính miệng thừa nhận. Chuyện bà ta hại mẹ Tiểu Dã và nhiều năm hãm hại Tiểu Dã cũng có chứng cứ rõ ràng hơn, tin rằng thẩm phán sẽ không phản đối Tiểu Dã đổi họ.”
Việc này quả thực chính là càn quấy, thẩm phán quản làm gì chuyện đổi họ này chứ?
Nhưng Lâm Khê mềm cứng không ăn, dụ dỗ cũng vô dụng, người nhà họ Trần có thể làm sao đây?
Rõ ràng ăn một bụng tức nhưng vẫn cười đến cứng mặt tươi mà rời đi.
Lên xe, vừa ra khỏi cửa nhà họ Lâm, Trần Đông Bình hung hăng mà đập tay lái muốn mắng câu gì đó nhưng nhất thời lại không tìm được từ thích hợp, nghẹn một hồi lâu mới nảy ra một câu “chua ngoa, tiểu nhân đắc chí”.
Ông ta thật sự chán ghét Lâm Khê.
Có lý không tha ai, vô lý cũng có thể nhanh mồm nhanh miệng khiến người ta không yên ổn, trong xương cốt nhà họ Lâm có phải là trời sinh mang theo thứ khiến người ta sống không yên hay không, không, Lâm Khê không phải con nhà họ Lâm, vừa nghĩ đến đây là ông ta khó chịu.
Ông ta tức giận nói: “Cha nghe rồi đấy, cha? Vô dụng thôi, con ranh kia bụng đầy mục đích, cô ta không thể nào để chúng ta nhận lại thằng nhãi ranh kia.”
Nói đi nói lại chỉ biết bị con ranh kia gài, nói không chừng đến cuối cùng cũng là mất cả chì lẫn chài!
Còn nói cái gì mà “tài sản nhà họ Trần các người, chúng tôi quả thật mặc kệ”, đương nhiên cô mặc kệ, cô đã cầm đi hai triệu rưỡi! Hiện tại toàn bộ nhà họ Trần bọn họ chìa ra còn không biết có thể có hai triệu rưỡi không!
Vừa nghĩ đến đây ông ta lập tức phát cáu, nhịn không được lại hung hăng đánh một quyền vào tay lái.
Ông cụ Trần cũng tích tụ giận dữ đầy đầu, thấy con trai mình như vậy thì càng nóng!
Ông ấy mắng: “Không nhận về, vì sao không nhận về? Nếu không phải con bị u mê, bị người phụ nữ kia xoay vòng vòng, vì đứa con hoang mà bỏ vợ bỏ con thì đến nước này sao? Người ta bụng đầy mục đích, cha thấy chính là con cả đời không mọc nổi mắt! Con không nhận, con không nhận thì làm ra một đứa cháu trai cho cha!”
Ông cụ Trần thật sự càng nói thì lửa giận càng lớn.
Trần Đông Bình bị mắng đến đỏ mặt thô cổ.
Ông ta nhịn không được nghểnh cổ nói: “Đến nước này sao? Không phải chỉ là một đứa con trai à, sinh thêm một đứa là được rồi.”
Ông cụ Trần ngồi ngay dậy, từ phía sau giơ tay đánh “bốp” vào đầu Trần Đông Bình, mắng: “Sinh thêm, sinh thêm, con biết đứa sinh ra đó là của con sao? Đừng có sinh ra thêm một đứa giả, nuôi con cho người khác bao nhiêu năm mà không biết gì!”
Ông cụ Trần tức giận đến thở không thông.
Bà cụ Trần đỡ ông ấy, vội thuận khí cho ông ấy, hai mắt hồng hồng, một bên hướng về phía con trai ở trước, nói: “Đông Bình, con bớt nói vài câu đi, con muốn cha con tức c.h.ế.t mới cam tâm sao?”
Rồi khuyên ông cụ Trần: “Cha nó à, ông cũng không đừng tức giận, việc gì phải như vậy chứ, thật ra Đông Bình nói cũng không phải không có lý. Tiểu Dã có tốt, nhưng nó đã sớm xa cách chúng ta, lại là nhà họ Lâm nuôi lớn, có nuôi sợ cũng sẽ không thân với chúng ta, Đông Bình còn trẻ, muốn có con thì sinh thêm cũng được.”
“Đều là bà chiều, nhìn xem chiều ra cái thứ gì!”
Ông cụ Trần trừng bà ta: “Sinh thêm, sinh thêm, con xem kế hoạch hoá gia đình là để trưng sao?”
Hiện trên danh nghĩa, Trần Đông Bình đã có ba đứa con!
Sinh thêm, sinh thêm thì nhất định có thể sinh ra đứa con trai à?
Hơn nữa cho dù có thể tái hôn, sinh thêm đứa con trai, nhưng nhoáng cái là mấy năm, ai biết tương lai là dáng vẻ gì?
Ông ấy đã sắp xuống mồ rồi.
Còn nữa, con trai mình hiện mang cái thanh danh này, nhà họ Trần hiện tại là tình trạng này, ông ta tái hôn thì có thể tìm được người nào tốt?
Sau khi sinh ra thì làm sao có thể hưng thịnh nhà họ Trần?
Sợ là khiến gia nghiệp đã bị giày vò đến mức không còn bao nhiêu tiêu tan hết.
Nhà họ Trần khó khăn lắm mới hưng thịnh được mấy năm lại sắp bị đánh trở lại gốc rễ.
Nhưng Tiểu Dã thì không giống vậy.
Không nói cậu còn nhỏ tuổi mà đã khôn khéo hơn cả cô, tính cách cũng dũng mãnh.
Cho dù cậu có người chị và anh rể như vậy, có bọn họ giúp đỡ, trong tương lai tiền đồ của cậu tất nhiên không giới hạn.
Hơn nữa không nói lâu dài, chỉ nói trước mắt, từ khi quyền kiểm soát cổ phần xưởng quần áo nhà họ Trần tới tay thương nhân Hồng Kông Quách Tự Văn kia thì tra ra được một đống sổ nợ rối mù. Trải qua một loạt chỉnh đốn, nhà máy kia đã sớm họ Quách chứ không họ Trần nữa, nếu Quách Tự Văn thật sự có ý kinh doanh nhà máy, bọn họ ngồi ăn tiền lãi cũng được. Nhưng Quách Tự Văn căn bản chỉ lấy nhà máy làm nền tảng cho phường thêu và sản xuất quần áo của họ Quách bọn họ, tiền kiếm được cũng chỉ đủ tiền công cho công nhân và bảo trì thiết bị mới hơn mà thôi.
Lúc trước con ranh Lâm Khê kia có thể tự mình tìm tới cửa, thuyết phục Quách Tự Văn tiêu hai triệu rưỡi mua 30% cổ phần kia, nghe nói cô rất có thiên phú về thiết kế, dẫn bọn họ vào, nói không chừng nhà máy bọn họ còn có thể có bước ngoặt, nếu không thì chỉ toàn làm đá kê chân cho Quách Tự Văn mà thôi.
Đáng tiếc bọn họ đều không hiểu nổi khổ tâm của ông ấy.
Ông cụ Trần dựa vào lưng ghế, thở một hơi thật dài.
Nhà họ Trần vừa đi, Trần Dã hận không thể lấy nước rửa sàn nhà.
Lâm Khê cũng mặc kệ cậu, dù sao cậu muốn phát tiết như thế nào thì phát tiết như thế này, cô chỉ quay đầu hỏi Lương Triệu Thành: “Nhà họ Trần làm sao vậy? Chẳng lẽ hai đứa con của Diệp Mỹ Dung thật đúng không phải là con của Trần Đông Bình?”
Lương Triệu Thành liếc nhìn cô, nói: “Đứa đầu tiên không phải, đứa thứ hai phải.”
Đứa đầu tiên là con trai, là sinh trước khi kết hôn, lúc trước Diệp Mỹ Dung dùng đứa con trai này diễu võ dương oai, khiến mẹ Trần Dã ở trên giường bệnh đang sống sờ sờ mà tức chết, sau đó lại dựa vào đứa con trai này, mới thất đầu của mẹ Trần Dã là đã vào cửa nhà họ Trần.
Đứa thứ hai là con gái, là sau khi Diệp Mỹ Dung gả cho Trần Đông Bình mới sinh.
Lâm Khê kinh ngạc.
Cái miệng của cô đã khai sáng sao? Cô chỉ thuận miệng nói, kích thích Trần Đông Bình một chút.
Nghĩ lại một đống việc xấu mấy năm nay của nhà họ Trần, trên mặt Lâm Khê thật sự là viết hoa cụm “một lời khó nói hết”.
Cô cạn lời, nói: “Nhà họ Trần phát hiện như thế nào? Chẳng lẽ hôm đó em châm chọc Trần Đông Bình vài câu, ông ta thật sự chạy đi điều tra?”
“Gần như vậy.”
Lương Triệu Thành nói: “Trước khi Diệp Mỹ Dung và Trần Đông Bình ở bên nhau thì có qua lại với một người đàn ông, đại khái là lời em nói hôm đó, biểu hiện của Diệp Mỹ Dung hơi lạ, hoặc là chưa chắc trong lòng không nghi ngờ, hoặc là chuyện bởi vì gần đây mà ông ta đã sớm chán ghét Diệp Mỹ Dung. Hôm đó sau khi trở về không bao lâu, ông ta đi tìm người kiểm tra gen, đây cũng không phải việc gì khó.”