Bọn họ đã tới nhà tìm Chu Vấn Bình không biết bao nhiêu lần.
Tôn Văn Anh khuyên không được, chỉ có thể rời đi.
Ra cửa, Chu Vấn Bình đang chờ ở bên ngoài, Tôn Văn Anh lắc đầu với bà ta.
Thật ra Chu Vấn Bình đã sớm biết sẽ là kết quả này, cười khổ rồi không nói gì nữa, ngược lại nghĩ đến tướng mạo Nhạc Minh Tư và Lâm Khê có vài phần giống nhau thì nhịn không được mà hỏi Tôn Văn Anh: “Người ra trước mở cửa cho chúng ta là dì của Lâm Khê sao? Nhưng không phải nói mẹ đẻ của nó ở gần vùng núi Tân An sao?”
Tôn Văn Anh nhìn bà ta, còn chưa lên tiếng đã có hai người đi tới trước mặt.
Vốn cô ấy chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng ngay sau đó lập tức ngẩn người.
Chu Vấn Bình thấy Tôn Văn Anh không đáp, ngược lại ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước thì nhìn theo tầm mắt cô ấy, sau đó cũng ngây người.
Bởi vì bà ta thấy một cặp đôi trẻ tuổi, có lẽ tuổi sêm sêm Lâm Khê, chàng trai có lẽ lớn tuổi hơn chút.
Nguyên nhân hai người sửng sốt là bởi vì, cô gái đi tới có diện mạo giống Lâm Khê, còn chàng trai kia hình như cũng có đường nét hơi giống Lâm Khê.
Bọn họ cũng thấy Tôn Văn Anh và Chu Vấn Bình thì chỉ nhìn lướt qua rồi đi lên lầu.
Sau đó Lâm Khê tiễn Tôn Văn Anh và Chu Vấn Bình đi, Nhạc Minh Tư đi ra, hai người tùy ý hàn huyên vài câu.
Nhạc Minh Tư chưa bao giờ hỏi quan hệ của Lâm Khê và nhà họ Lương, Lâm Khê nói, bà ấy sẽ nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ cười rồi bình luận vài câu. Nhưng Lâm Khê không nói, bà ấy tuyệt đối sẽ không nhiều lời, lúc này bà ấy đi ra cũng chỉ thấy Lâm Khê cầm ly đi rửa, cười cô: “Con vậy là ghét người ta đến nhường nào? Lấy trà khổ đinh đãi khách, sau đó bản thân chưa uống ngụm nào.”
Vừa nói chuyện, chuông cửa lại vang lên.
Nhạc Minh Tư đi mở cửa, là Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng.
Lâm Khê từ phòng bếp ló đầu ra xem, sau đó vẻ mặt lập tức đặc sắc hơn cả uống phải trà khổ đinh.
Sao Nhạc Dĩ Mạn lại dẫn Ngụy Trọng Hằng tới đây?
Không phải năm 2001 cô mới ra đời sao?
Nghe nói hai người là kết hôn và ly hôn chớp nhoáng, kết hôn rồi mới phát hiện là trước khi kết hôn đầu óc không tỉnh táo, không hiểu đối phương chút nào, bởi vì đã có cô nên bất đắc dĩ phải kết hôn, sau khi kết hôn lại phát hiện cả hai căn bản không hợp, nhưng hiện tại mới năm 1995, chuyện gì thế này?
Sáu năm còn chưa đủ phát hiện cả hai không hợp sao?
Ngụy Trọng Hằng gọi Nhạc Minh Tư một tiếng “cô” rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Khê, cười cười với cô, cũng không biết vì sao lại mang theo chút lấy lòng, khoé miệng Lâm Khê nhịn không được mà giương lên, thật ra sau đó cô cũng gặp anh ấy ở Tân An vài lần, chỉ là cô thật sự không biết anh ấy và Nhạc Dĩ Mạn đã quen nhau.
Cô quay đầu nhìn về phía Nhạc Minh Tư, Nhạc Minh Tư cười, giới thiệu với Lâm Khê: “Tiểu Khê, con còn nhớ Trọng Hằng không? Mấy năm trước từng gặp ở Xuân Thành một lần, chính là người lần đó tặng chúng ta tặng một đĩa quả đào, giờ nó là bạn trai của Dĩ Mạn, thật ra hôn sự đã quyết định, định vào mùa xuân năm sau.”
Lâm Khê:???
Lâm Khê bị chấn động đến hoa mắt váng đầu.
Cô cứ cảm thấy, năm 2000 vẫn còn xa, dù là chuyện cha và mẹ cô cũng không cần phải gấp gáp nhọc lòng.
Nhưng hiện tại???
Lâm Khê có chút không cách nào đối mặt.
Cô lui vào bếp tiếp tục rửa ly trà.
Nhạc Dĩ Mạn cởi giày, áo khoác, nói với Nhạc Minh Tư một tiếng rồi đi vào bếp, hỏi Lâm Khê: “Này, Tiểu Khê, nghe Trọng Hằng nói hai người đã quen từ sớm, lúc ở Tân An chồng em còn giúp anh ấy một số việc, em nói xem, cảm thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
Lâm Khê nói thẳng: “Mẹ, mẹ không cảm thấy anh ấy có cặp mắt đào hoa, duyên với người khác phái quá mạnh sao?”
Nhạc Dĩ Mạn đưa tay gõ đầu cô.
Bởi vì trước kia, lúc Lâm Khê tức giận thường xuyên dỗi với cô ấy rằng: “Chị là mẹ em đó?”
Cho nên thỉnh thoảng cô dỗi cô ấy, cô ấy đã sớm quen rồi, vốn không để ý.
Cô ấy cười nói: “Đó là vì anh ấy quá đẹp trai, cũng không thể trách anh ấy.”
Giọng điệu còn hơi kiêu ngạo.
Lâm Khê: Hận tai không bị điếc.
“Em rất ghét anh ấy à?”
Nhạc Dĩ Mạn nhìn Lâm Khê.
Ba năm chung sống, tuy ngoài mặt Lâm Khê không thích Nhạc Dĩ Mạn cho lắm, thường xuyên dỗi cô ấy, nhưng ba năm nay, cô đối xử với Nhạc Dĩ Mạn thật sự tốt, từ ăn mặc dùng, không cái nào không quan tâm, mua chút gì cho Nhạc Minh Tư, tất nhiên cũng sẽ không thiếu Nhạc Dĩ Mạn. Lại bởi vì trước kia Nhạc Dĩ Mạn còn đang đi học, khác với Nhạc Minh Tư đã thành công trong sự nghiệp riêng, cho nên lúc mua đồ cho cô ấy thì càng nhiều hơn, biết cô ấy thích hàng hiệu, cho dù gia cảnh nhà họ Nhạc không tệ, nhưng đầu thập niên 90 còn chưa đến nỗi mua được nhãn hiệu xa xỉ, cho nên nhiều khi Lâm Khê mua gì cho mình thì cũng tuyệt đối không quên Nhạc Dĩ Mạn.
Nhưng đây là thập niên 90, mua quần áo, túi, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da mấy ngàn tặng cho cô ấy mà trước nay đều không chớp mắt.
Dù là chị em ruột cũng không như vậy.
Cho nên đôi khi Nhạc Minh Tư cũng nói: “Tiểu Khê, con đừng tốt với con bé quá, dù là cưng chiều con gái thì cũng không cưng chiều như con.”
Nhìn đến choáng mắt.
Chiều con gái.
Khoé miệng Lâm Khê cong cong.
Có điều lời Nhạc Minh Tư khiến cô có chút thẫn thờ.
Bởi vì trước kia bà Nhạc Dĩ Mạn cũng đối xử với cô như vậy.
Cô đã quen cách chung sống giữa hai người là như vậy.
Chỉ là hiện tại đổi thành cô mua cho cô ấy, cô cũng không cảm thấy khác biệt bao lớn.
Kiếp trước Nhạc Dĩ Mạn thích mấy thứ đó biết nhường nào, hiện tại cô có thể cho cô cô ấy thì đương nhiên sẽ mua.
Cho nên hai người tiếp xúc một cách kỳ lạ, tình cảm cũng càng ngày càng sâu.
Nhạc Dĩ Mạn muốn kết hôn cũng rất để tâm đến ý kiến của Lâm Khê.
Thoạt nhìn còn để tâm hơn lúc bà ấy tái hôn ở kiếp trước.
Lâm Khê rầu rĩ, cách một lát mới nói: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy anh ấy làm bạn thì được, nhưng làm chồng thì liệu có không đáng tin hay không. Con người thì cũng không tệ lắm, nhưng về mặt tình cảm liệu có không một lòng không, hơn nữa, nhà họ Ngụy làm kinh doanh, bên ngoài thân thiện khéo léo, thật ra bên trong vẫn là ích lợi làm đầu. Chị và bọn họ, ban đầu ở chung còn tốt, thật sự sinh sống cùng nhau liệu sẽ phát hiện giá trị quan hoàn toàn khác nhau, cuộc sống sẽ rất đau khổ.”
Ban đầu Nhạc Dĩ Mạn chỉ nói giỡn chút để dỗ Lâm Khê, nghe Lâm Khê nói như vậy thì nụ cười trên mặt cũng thu lại, dần đổi sang sắc mặt nghiêm túc.
Cô ấy suy nghĩ, nói: “Thật ra việc đó chị đều biết, chỉ là em xem, không phải em và Lương Triệu Thành khác biệt rất lớn sao? Nhưng em vẫn lựa chọn anh ấy không phải sao? Mặc kệ là hai người như thế nào, hai gia đình thế nào, đa phần đều là không khác nhau, ở bên cạnh ai còn không phải là muốn hoà hợp sao? Hai người có tình yêu, có thành ý, không có vấn đề kinh tế, em thấy đối phương thuận mắt thì điều này đã tốt hơn đa số người rồi. Tiểu Khê, chị biết em quan tâm đến chị, nhưng chuyện này không nghiêm trọng như em nói, còn nữa…”
Cô ấy nhìn Lâm Khê, nói: “Vì sao em cảm thấy anh ấy sẽ không một lòng về mặt tình cảm? Không lẽ lúc trước ở Tân An anh ấy đào hoa lắm à?”
Cô ấy hoàn toàn không nghi ngờ Ngụy Trọng Hằng có ý gì với Lâm Khê.
Có lần Ngụy Trọng Hằng ngẫu nhiên nói đến, cảm thấy Lâm Khê giống như một cô bé giả thành người lớn, trong mắt anh ấy chỉ như đứa con nít.
Sau đó trong mắt người ngoài, Nhạc Dĩ Mạn được Lâm Khê săn sóc mọi thứ cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó hình như hai người lại có thêm sự ăn ý một cách kỳ lạ.
Lâm Khê suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Cho dù cô không thích cha cô, cũng không đến mức không có gì mà bêu xấu anh ấy.
Sau đó Nhạc Dĩ Mạn vừa hỏi vậy, Lâm Khê mới phát hiện, mấy năm qua chưa từng thấy cha cô có mối tình nào.
??
Cô nhất thời có chút nghẹn lời.