Anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới đưa tay xoa xoa lên trán cô, gạt những sợi tóc mềm mại của cô ra nói: “Sao có thể thường ngày muốn về nhà lúc nào cũng được chứ? Làm một tờ giấy chứng nhận cần phải xét duyệt trong thời gian rất dài, mỗi năm có thể về vài lần là đã tốt lắm rồi.”
Lâm Khê ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, đúng vậy, bây giờ là năm một chín chín mươi, ngay cả năm chín bảy còn chưa đến, phê ý kiến giấy tờ của học sinh là nhiều lần lặp đi lặp lại hay một lần lặp đi lặp lại còn chưa biết.
Cô lập tức thở dài, sau đó lẩm bẩm: “Em chỉ đi tìm hiểu một chút, ban đầu không biết, bây giờ không phải đã biết rồi sao? Nhưng mà em chỉ muốn lấy tài liệu tuyển sinh về xem một chút, anh nổi giận như vậy làm gì chứ?”
“Anh xin lỗi.”
Một tay anh nắm lấy tay cô, một tay vuốt ve gò má của cô, thấp giọng nói: “Là lỗi của anh, vậy chúng ta chọn học viện Mỹ thuật Hoa Thành được không?”
Anh ăn nói khép nép như vậy, cô đã mềm nhũn ra, nhưng rốt cuộc là trước đó đã rất tức giận, không muốn cứ bỏ qua như vậy, cô cúi đầu kéo lấy áo anh nói: “Anh dữ như vậy, còn nổi giận như vậy với em, còn luôn xem thường em, nói thành tích của em kém sao có thể thi đỗ đại học?”
“Còn nói em không biết tâm tư của những người đàn ông khác, cả tin dễ bị người khác xúi giục, một lòng một dạ muốn ra nước ngoài du học. Em rất tức giận, không muốn nói chuyện với anh. Em cảm thấy em đi học ở Bắc Thành vẫn tốt hơn, em thích trường học đó nhất.”
“Là lỗi của anh.”
Cả đời này của anh hình như chưa từng nhận lỗi với ai.
Lúc còn bé anh đã từng làm rất nhiều chuyện khốn nạn, cha của anh lấy gậy to ra đánh anh, anh cũng chưa từng nhận sai lần nào, nhưng vào lúc này lại nhận rất dứt khoát.
“Không phải anh xem thường em.”
Anh nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, nói: “Anh chỉ là, không yên tâm.”
Vẫn luôn không được yên tâm.
Sợ tâm tính của cô không ổn định, sợ sự yêu thích của cô dành cho anh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sợ cô đi nhiều hơn một bước ở bên ngoài, ánh mắt sẽ đặt lên những người và sự việc khác ở bên ngoài. Cô lại động lòng người như vậy, thu hút ánh nhìn của người khác, cô nằm trong tầm mắt của anh, ở nhà thì anh mới có thể yên tâm.
Nhưng sao anh có thể coi thường cô.
Anh chỉ cảm thấy cô vẫn còn nhỏ, mặc dù không có cha mẹ, nhưng bà cụ Lâm vẫn luôn nuông chiều cô, cho dù một đứa trẻ mười tuổi như Tiểu Dã cũng nuông chiều cô, trừ mấy người phía sau kia, thực ra những người bên cạnh vẫn luôn chiều chuộng cô. Vì vậy mới khiến cô sinh ra tính cách này, khiến anh cũng vô thức cảm thấy rằng nên để cô ở nhà nuông chiều thật tốt.
Nhưng những điều này cũng không phải lỗi của cô, tâm tính cô đơn thuần lương thiện, cho dù cô có thực sự thích người khác, anh cũng sẽ không cảm thấy nhân phẩm cô có vấn đề. Ở chỗ của cô, tất cả tiêu chuẩn của anh đều biến thành như vậy, sao anh có thể coi thường cô chứ?
Thím Ngô thu dọn qua bát đũa ở bên dưới rồi xuống bếp rửa bát, nhìn thời gian nghĩ rằng chắc Lâm Khê cũng ăn xong rồi nên lau tay chuẩn bị lên lầu giúp Lâm Khê thu dọn bát đũa. Không ngờ lên đến khúc quanh ở cầu thang, vịn vào lan can ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lương Triệu Thành đang ôm Lâm Khê vào trong lòng hôn. Một người quay lưng về phía bà ấy, một người nằm ở trong lòng người kia, đều không nhìn thấy bà ấy, nhưng bà ấy lại nhìn thấy một tay Lâm Khê ôm lấy cổ của Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành cúi đầu hôn cô, vô cùng dịu dàng triền miên.
Thím Ngô giật mình một chút rồi lại vui mừng.
Làm hòa rồi thì tốt, làm hòa rồi thì tốt. Bà ấy cũng biết rằng cậu Lương sẽ không thực sự nỡ lòng nổi giận với Tiểu Khê.
Nhưng bà ấy thực sự không biết rằng, người nghiêm túc đứng đắn như cậu Lương lại còn có những lúc như vậy, hai người còn đang chia phòng ngủ đó. Nói thật, hai người đã đăng ký kết hôn rồi, thực ra cũng nên ở cùng nhau rồi, sau này bà ấy sẽ nói với Tiểu Khê chuyện này.
Thím Ngô vừa nghĩ lúc có lúc không vừa yên lặng không một tiếng động đi xuống.
Vì áy náy và thương yêu cô nên lúc này Lương Triệu Thành trái ngược với vẻ tấn công thô bạo thường ngày, mặc dù lúc hôn vẫn còn dùng sức, nhưng đã khắc chế đến mức xem như đặc biệt dịu dàng yêu thương rồi, khiến cho Lâm Khê có một cảm giác như được cực kỳ quý trọng.
Cô cũng không ngờ rằng hai người sẽ làm hòa nhanh như vậy.
Cô còn tưởng rằng anh chính là một khúc gỗ, sẽ luôn hung dữ, cho dù cô ném thành tích cho anh xem anh cũng sẽ không cúi đầu, vẫn sẽ đen mặt với cô vì vấn đề trước đó.
Nhưng anh còn cúi đầu nhanh hơn so với tưởng tượng của cô.
Hoặc là, bỗng nhiên cô nghĩ rằng, có lẽ anh còn yêu cô nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.
Chữ ‘yêu’ này vừa hiện lên cũng khiến Lâm Khê bị giật mình.
Thật ra anh không tin tưởng cô, nhưng cô cũng không tin anh được bao nhiêu.
Cô biết anh thích cô.
Nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng do cô xinh đẹp, lại khá là to gan trêu chọc anh, anh rốt cuộc cũng là một người đàn ông, cũng không thể cầm cự được.
Mà anh lại là một người đàn ông rất có trách nhiệm, ngủ cũng ngủ rồi, mặc dù không làm đến cuối cùng nhưng đối với người đàn ông như anh cũng không khác gì nhau, đương nhiên sẽ có trách nhiệm với cô.
Nhưng nếu là như vậy, cô nghĩ người đàn ông như anh có lẽ cũng sẽ không dịu dàng với cô như vậy, sẽ không tình nguyện nhẫn nhịn thỏa hiệp như vậy.
Cô từ trong lòng anh chui ra ngoài, đi đến ghế sofa ngồi lui vào một góc, quay đầu nhìn thì thấy bát đũa ở trên bàn vuông.
Cô nghĩ nghĩ, đã lâu như vậy rồi mà sao thím Ngô vẫn chưa lên thu dọn bát đũa chứ?
Cô đi xem bát đũa, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn đi theo cô, mang theo chút dịu dàng lưu luyến.
Lâm Khê có hơi mất tự nhiên quay đầu nhìn anh, lúc này đã tỉnh táo lại, lại có chút ngại ngùng. Lúc trước rõ ràng tức giận như vậy, cảm thấy anh không tin tưởng cô, khoảng cách giữa hai người lên đến mười vạn tám nghìn dặm, sau này chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều vấn đề, sao bây giờ lại như thế này rồi?
Ban đầu cảm thấy tính cách và tư tưởng của hai người khác nhau rất lớn, gần như rất khó dung hòa là thật.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy anh cũng không bất chấp lý lẽ đến như vậy, anh chịu nghe cô nói chuyện, cũng tình nguyện bao dung cô, cảm giác này cũng là thật.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình nhìn người rất nhạy bén.
Nhưng cảm giác trước và sau này, sự chênh lệch cũng không phải lớn bình thường.
Chẳng lẽ đây là vì người yêu đương nhìn đối phương đều mang theo kính chọn lọc?
“Có phải trước đây anh vẫn luôn cảm thấy em sẽ không thi đỗ đại học không?”’
Lâm Khê suy nghĩ cảm giác chênh lệch giữa trước và sau này, thử hỏi anh: “Vậy em bỗng nhiên thi đỗ đại học, anh có thể tiếp nhận không?”
“Bắc Thành hoặc là Hồng Kông, kiểu trường mỗi năm chỉ có thể gặp mặt vào kì nghỉ đông và nghỉ hè thì không thể.”
Anh không lừa gạt cô, nói thẳng: “Hoa Thành thì có thể.”
Nói xong, hình như anh cân nhắc một chút rồi lại nói: “Lộ trình này không cần quá lo lắng, lái xe thì chỉ cần đi một, hai tiếng đồng hồ, chúng ta có thể thử dọn nhà qua đó. Cuối tuần anh sẽ đến thành phố Hoa ở, như vậy em sẽ không cần đi lại cực khổ nữa.”
“Còn về Tiểu Dã, nó có thể ở bên này với chúng ta, hoặc có thể trực tiếp chuyển sang bên đó đi học, chuyện này theo ý của các em, đợi sau khi em thi đỗ rồi chúng ta sẽ bàn bạc thêm chuyện này.”
Lâm Khê hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhìn biểu cảm hiếm khi nhàn rỗi trong lúc nói chuyện của anh, trong nháy mắt như bị dội một gáo nước lạnh.
Cái gì mà ‘yêu’ cô nên tình nguyện bao dung cô, cô đúng là quá tự đa tình rồi.
Thái độ lúc trước và sau của anh khác nhau nhiều như vậy, chẳng qua là vì cô đi học ở học viện Mỹ thuật Hoa Thành là nơi nằm trong phạm vi mà anh hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Anh vốn bận rộn nhiều việc, từ thứ hai đến thứ sáu rất ít khi về nhà ăn cơm tối, nói thật cô ở thành phố Hoa hay là ở đây cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với anh, nói không chừng anh còn cảm thấy ít đi một người làm phiền mình.
Nếu như cô kiên trì muốn đi học viện Mỹ thuật Bắc Thành, chắc chắn là anh sẽ không còn ở bộ dạng dịu dàng như vậy nữa.