Điều kỳ lạ ở cô quá nhiều, anh nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không bao gồm nguyên nhân như vậy.
Hai giấc mơ, hai người, vậy cô là ai?
Việc này thật sự vớ vẩn lại kỳ quái, nếu là người khác đang nói điều này, khẳng định anh sẽ cảm thấy hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc khẳng định đang mưu tính gì đó sau lưng, bao gồm tập tranh này, muốn làm ra một tập tuy không dễ nhưng tốn chút tâm tư thì không có gì là dễ hay không dễ.
Nhưng hiện giờ người nói ra chuyện này chính là cô.
Mà sự thay đổi xảy ra trên người cô là anh tận mắt nhìn thấy, cũng là anh luôn muốn hiểu rõ nguyên nhân rồi lại ấn xuống, không chịu chạm đến.
Anh nhìn chằm chằm giấy vẽ không lên tiếng.
Lâm Khê thấy anh nắm tập tranh đến mức xương tay lộ ra, vô cùng dùng sức thì cô cũng biết điều này khiến người ta khó tin đến nhường nào, im lặng một lát rồi lại nói.
“Anh nói, không phải trước khi các anh luôn nói thành tích của em kém, thấy em học lại cũng cảm thấy học thêm một năm cũng khẳng định không đậu đại học? Nhưng em hơi nỗ lực một chút là thành tích có thể tiến bộ vượt bậc, còn nữa, tuy Lâm Khê chưa từng học vẽ nhưng tranh của cô ấy rất sinh động. Nhưng rốt cuộc thời gian cô ấy học ngắn, trình độ giáo viên cũng có hạn, cho nên thật ra kiến thức cơ bản của cô ấy không tốt, chỉ từng học phác hoạ và một ít vẽ bằng màu nước.”
“Nếu anh hiểu cái này, lật xem tác phẩm trước kia của cô ấy biết, nhưng em thì khác, em không chỉ học vẽ từ nhỏ, hơn nữa giáo viên dạy em đều là giáo viên chuyên nghiệp, thậm chí sau đó đã học một năm ở Học viện Mỹ thuật, kiến thức chuyên ngành của em đã rất tốt. Không chỉ phác hoạ, vẽ màu nước rất tốt mà lối vẽ tỉ mỉ như tranh sơn dầu, thủy mặc cũng không tệ lắm, những cái này anh chỉ cần đem tranh của em đi hỏi giáo viên chuyên nghiệp là sẽ biết.”
Những cái này thì anh tin cô.
Nội dung về tranh trong tay có thể giả tạo, rất nhiều thứ đều có thể thiết kế tỉ mỉ, năng lực của một người thì lại không thể đột ngột thay đổi.
Anh nhìn tờ giấy vẽ kia đến ngây người một lát, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô nói: “Cái này, có thể cho anh giữ hai ngày không?”
Lâm Khê gật đầu, cũng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vẻ mặt và ánh mắt anh, muốn từ đó nhìn ra phản ứng khi anh nghe xong lời cô nói, đáng tiếc vẻ mặt của anh luôn kìm lại được, cô không nhìn ra gì.
Cô túm quần áo anh, nhẹ giọng nói: “Anh muốn nói gì không?”
Lương Triệu Thành nhìn ra sự dè dặt và thấp thỏm sau khi cô ra vẻ nhẹ nhõm.
Tuy rằng thật sự bất ngờ, nhất thời khó có thể tiếp thu, nhưng thấy biểu cảm cô dè dặt và thấp thỏm như vậy, tim anh vẫn mềm nhũn lại, đến biểu cảm nghiêm túc thái quá cũng không nỡ bày ra, nén lại cảm xúc hỗn loạn để mình dịu dàng hơn.
Cô có thể nói ra những điều này với mình cho thấy tin tưởng và quan tâm mình nhường nào.
Mặc kệ bản thân có bao nhiêu kinh hoàng và ngạc nhiên, sự tin tưởng và quan tâm của cô không nên bị tổn thương.
Tâm trạng anh dần bình tĩnh lại, lại nhìn tập tranh, đóng lại, cách một lát mới nhìn về phía cô nói: “Cho nên, em không có tình cảm đối với trước kia, với người thân của Lâm Khê và người cô ấy quan tâm, đúng không? Dù là bà nội Lâm, Hạ Hướng Viễn, hay là mẹ Hạ Hướng Viễn, còn có Trương Tú Mai, em đều không có tình cảm với bọn họ. Còn về Tiểu Dã, tình cảm giữa em và nó có lẽ cũng chỉ là sau khi em tỉnh mà thành lập, phải không?”
“Ngược lại là trong một giấc mơ khác, Nhạc Khê trong mơ mà em nói lại đầy ắp tình cảm với người thân trong giấc mơ đó, em càng có cảm giác chân thực với những chuyện xảy ra trong giấc mơ đó. Mà tất cả năng lực và tính cách em biểu hiện hiện giờ đều là năng lực và tính cách của Nhạc Khê trong giấc mơ đó, phải không?”
Anh nhớ lại tấm ảnh tuy vừa rồi đã đóng lại nhưng thật đã khắc sâu vào đầu anh, không thể xua đi, nụ cười rạng rỡ đầy sức sống của cô gái trên ảnh, đôi mắt hơi cong lên, như chứa đầy ánh sao, còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, tuy cô đã trưởng thành nhưng rất nhiều lúc, cô cười lên gần như là giống hệt cô bé trong tranh.
Đó mới là cô.
Chứ không phải cô gái thẹn thùng không quyết đoán trong ấn tượng của anh.
Lâm Khê hơi trố mắt.
Thế mà lại nhìn vấn đề từ góc độ này.
Hình như rõ ràng hơn so với bản thân cô kể lại.
Cô gật gật đầu, sau đó nhìn vào mắt anh, tuy có hơi phức tạp nhưng vẫn dịu dàng, nghĩ đến gì đó, ngón tay túm quần áo anh liền quệt lên quần anh, hơi làm nũng: “Cho nên trước kia em đã nói với anh là em không thích Hạ Hướng Viễn, hoàn toàn không có tình cảm thanh mai trúc gì với anh ấy cả, nhưng lại không biết nên giải thích với anh thế nào, lúc trước không tin em, hiện tại cũng nên tin em đi. Em thật sự không thích anh ấy, thậm chí vốn không nhớ chuyện với anh ấy lúc trước.”
Lương Triệu Thành:
Vì sao lúc thảo luận chủ đề nghiêm túc này mà cô cũng có thể dễ như trở bàn tay làm lệch chủ đề?
Anh muốn chút thời gian để bình tĩnh cũng không có.
Lâm Khê thấy sắc mặt anh phức tạp, tuy ánh mắt dịu dàng nhưng cũng không có ý định muốn ôm hay là thân mật.
Cô cũng biết con người anh như vậy, lý tính luôn mạnh hơn cảm tính, lúc này khẳng định muốn bình tĩnh một chút, chỉnh lý rõ ràng mọi chuyện.
Cô cũng không âu yếm anh nữa, nghĩ nghĩ rồi chuyển thành thái độ nghiêm túc thảo luận câu chuyện, nói về mấy chuyện cô vẫn hơi để ý.
Cô nói: “Giấc mơ liên quan đến Lâm Khê kia, tuy rằng chỉ là giấc mơ, nhưng thật ra có một việc em vẫn luôn canh cánh trong lòng, chính là Lâm Khê, Lâm Khê kia gả cho Chu Gia Lượng, sau khi c.h.ế.t vì bệnh thì nhà họ Chu chiếm bất động sản nhà họ Lâm, Tiểu Dã sẽ thế nào?”
“Tính nó nóng nảy như vậy, tình cảm với chị nó sâu nặng như vậy, chị nó c.h.ế.t vì bệnh như vậy, còn bị nhà họ Chu chiếm bất động sản, sao nó nhịn được? Nhưng trong giấc mơ của em hoàn toàn không có nó, em thật sự rất lo cho nó, sợ nó xảy ra chuyện xấu gì, giấy tờ bất động sản nhà họ Lâm đề tên Lâm Khê và nó. Với sự tham lam và ác độc của người nhà họ Chu, quả thật không biết bọn họ sẽ làm gì nó, cho dù bà nội Lâm có để lại thư và di chúc, lòng em vẫn rất khó chịu, vừa nghĩ đến là trong lòng vẫn rối loạn.”
Là vừa nghĩ đến, trong lòng liền vô cùng buồn phiền.
Tình cảm với Trần Dã càng tốt, sự ràng buộc của hai người càng sâu, loại cảm giác này cũng càng mãnh liệt.
Lương Triệu Thành thấp mắt nhìn cô.
Vốn dĩ anh muốn nói đây chỉ là một giấc mơ, nhưng nhìn thấy cô bặm môi nên cũng không nói ra câu nào.
Anh như đang suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Đã nói với em suốt rồi, Tiểu Dã không phải đứa trẻ bình thường, sự phòng bị và cảnh giác về sự nguy hiểm của nó đối với người ngoài cao hơn em nghĩ. Còn nữa…”
Anh dừng một chút lại nói: “Anh cũng sẽ không mặc kệ nó, nếu cái c.h.ế.t của chị nó có vấn đề, nó vẫn còn có di chúc, chuyện này anh sẽ can thiệp.”
Anh thật sự nói không ra câu “Lâm Khê chết”, chỉ có thể giống như cô, lúc nói thì cố gắng tách “Lâm Khê” trước mặt và “Lâm Khê” trong miệng thành hai người mà nhìn nhận.
Cô liếc nhìn anh, cách một lát thì thấp giọng nói: “Nếu, em nói là Lâm Khê trước khi anh đi thành phố Bắc, cô ấy nhất thời tin lầm Trương Tú Mai, anh thật sự sẽ ly hôn với cô ấy, để mặc cô ấy gả cho Chu Gia Lượng sao?”
Đây thật sự là một vấn đề không thú vị gì.
Nhưng cũng không biết vì sao, Lâm Khê vẫn nhịn không được mà hỏi ra.
Anh im lặng trong chốc lát, sau đó không do dự gì, nói: “Sẽ. Tiểu Khê, nếu như em nói, cô ấy không phải em, giữa anh và cô ấy cũng không có bất kỳ tình cảm gì, anh chỉ là đồng ý bà nội em chăm sóc cho cô ấy, nhưng cô ấy phá bỏ lời hứa của mình trước, anh không chấp nhận, anh sẽ mở miệng nhắc nhở, nhưng cũng không cứu được cô ấy, xin lỗi.”
Vốn tính anh không tốt gì, càng không phải thánh nhân gì cả.
Nếu phải thì anh sẽ không quyết liệt với gia đình mình.
“Nhưng cô ấy c.h.ế.t đi, anh cũng sẽ không mặc kệ Tiểu Dã, sẽ không bỏ mặc chuyện này.” Anh nói tiếp.
Lâm Khê “ừm” một tiếng, cô cũng không biết là tâm trạng gì.
Cô biết, vì sự xuất hiện của cô, mọi chuyện đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, có một số việc có lẽ vĩnh viễn không thể nào biết được.
Cô ngơ ngác, anh lại giống như sợ cô hiểu lầm nên thấp giọng giải thích một câu, nói: “Người em nói, cô ấy vốn không phải em.”
Lâm Khê sửng sốt, ngay sau đó thì hiểu ý anh, lại “ừm” một tiếng, nói: “Em biết.”
Cô chỉ có thể phân rõ hơn anh.
Hai người lại nói về hiện thực.
Lâm Khê hỏi Lương Triệu Thành, Trương Tú Mai và vợ chồng nhà họ Thẩm rốt cuộc là cấu kết như thế nào, là mẹ Thẩm Hương - Tiền Anh Tử thật sự tham gia vào chuyện Trương Tú Mai lén đổi con lúc trước, hay là Trương Tú Mai thấy chuyện bị bại lộ nên cắn loạn.
Việc này Lương Triệu Thành biết sơ, nhưng phần lớn chỉ là phỏng đoán, anh vỗ vỗ cô, nói: “Tin rằng bên công an sẽ nhanh chóng điều tra ra.”
Buổi trưa, Lương Triệu Thành gọi điện thoại đến khách sạn mà người nhà họ Nhạc ở.
Lâm Khê ngồi ở bên cạnh anh, nghe anh nói với bọn họ: “Tiểu Khê đã trưởng thành, nhận người thân hay không không quan trọng, nhưng cô ấy đồng ý sống với các người lâu hơn chút.”
Đối với kết quả như vậy, người nhà họ Nhạc rất vui, dĩ nhiên mồm miệng đồng ý.