Hết thảy xảy ra quá nhanh, hai người có người có tính cách của riêng mình, có người không đồng ý với cuộc hôn nhân này, cũng không nói cuộc hôn nhân này ra bên ngoài.
Cho nên mọi người trong thôn họ Lâm không biết chuyện của hai người.
Sau khi Lương Triệu Thành quay về Bắc Thành, nhà họ Lâm bên này lại xảy ra một loạt chuyện.
Đầu tiên là cha ruột mẹ kế người nhà họ Trần của Trần Dã muốn lại đây đón Trần Dã.
Người họ Trần nói "Lâm Khê", "Một đứa con gái hơn mười mấy tuổi như cháu, thân thể lại không tốt, sao có thể ‘chăm sóc’ Trần Dã được?"
Trần Dã cầm cây gậy đuổi người, người nhà họ Trần cũng chẳng để ý, nói, "Nhìn
xem, nhìn xem, dạy đứa nhỏ tốt đẹp thành loại người gì? Trước kia ông ngoại bà ngoại nó còn sống không nói, bây giờ ông ngoại bà ngoại không còn, nhưng ông nội bà nội cha chú đều còn sống, dù sao cũng không tới phiên một người chị họ hơn mười tuổi như cháu dạy nó nhỉ? Chỉ dáng vẻ này của cháu, tự mình còn không chăm sóc được mình, còn có thể chăm sóc thằng bé sao?"
Lúc đó "Lâm Khê" quả thật không chăm sóc được cho Trần Dã, bởi vì bị bệnh, ở trong cuộc sống rất nhiều chuyện còn cần Trần Dã mười tuổi chăm sóc.
Mặt khác còn có mẹ của Hạ Hướng Viễn - Hà Đông Mai, nghiễm nhiên coi Lâm Khê trở thành con dâu của mình, mỗi ngày tới cửa đưa cơm đưa nước cho Lâm Khuê, quét tước làm việc nhà cho nhà họ Lâm.
Bên kia bà nội Lâm mới vừa qua đời không được mấy ngày, mẹ đẻ cô Trương Tú Mai lại đây, lúc đó bởi vì di ngôn của bà nội Lâm, từ trong ra ngoài lại có Lương Triệu Thành và người của anh giúp đỡ xử lý mọi chuyện, "Lâm Khê" bị bệnh cũng không quá thân thiết với bà ta, nhưng cũng không đuổi bà ta đi, bảo bà ta tạm thời ở nhà cho thuê.
Nhưng Lương Triệu Thành vừa đi, người nhà họ Trần nhà họ Hạ lục tục tới cửa, nguyên chủ vừa chịu kích thích, bệnh tình mới vừa tốt một chút lại trở nặng.
Trong nhà không có người tâm phúc, rốt cuộc vẫn còn tình cảm với mẹ ruột, cũng dẩn dần nổi lên sự ỷ lại với Trương Tú Mai, để bà ta tiến vào cuộc sống của mình càng ngày càng sâu.
Lâm Khê lắc đầu, thầm nghĩ thật sự là một đứa trẻ ngốc, bước chân chuẩn bị ra ngoài lại thu về, kéo cửa nhường qua bên cạnh, nở nụ cười đi ra, mời Trương Tú Mai tiến vào.
Trương Tú Mai vào cửa, vừa bưng sườn xào chua ngọt, trứng xào khổ qua trong dĩa còn có một chén canh củ cải ra, đặt lên trên bàn, vừa hỏi Lâm Khê: "Tiểu Dã còn chưa về à?"
"Vâng."
Lâm Khê "Vâng" một tiếng, nói, "Đi ra ngoài chơi rồi, lát nữa hẳn là sẽ trở lại."
"Ai, được."
Trương Tú Mai ấp úng.
Ở trong mắt Trương Tú Mai, tính tình Trần Dã giống như tên cậu, là một người kiệu ngạo bất tuân, giống như thú con, nói chuyện cũng không biết giữ lời, thật ra bà ta có hơi sợ cậu.
"Tiểu Khê, có tin tốt muốn nói với con."
Nhưng rất nhanh bà ta đã gạt cây đinh Trần Dã khó ở qua một bên, chia sẻ tin tức tốt mới biết được từ chỗ chồng, nói, "Trước đó bác con về nhà, nói bác ấy cũng tìm được công việc ở bên cạnh, như vậy sau này mẹ cũng có thể lại đây chăm sóc con. Nhưng Tiểu Khê à, mẹ nghe nói muốn chuyển trường cho Mỹ Châu và Gia Bảo qua đây cũng không dễ, phải quen biết người ta mới được, phí nhập học cũng không ít, mấy cái này bọn mẹ cũng không hiểu, con có thể đến trường Tiểu Dã hỏi thử được không, xem có thể chuyển Mỹ Châu và Gia Bảo tới trường thằng bé học không?"
Tính tình Trần Dã không tốt, thành tích cũng không tốt, nhưng trường học lại là tiểu học tốt nhất vùng này, tiểu học Diệp Sa Loan.
Lâm Khê đang rót nước cho Trương Tú Mai, nghe thấy lời này của bà ta thì dừng một chút, sau đó tiếp tục rót nước đầy bảy phần, đổ nước nóng vào trong ly nước, đưa nước cho Trương Tú Mai, cười nói: "Mọi người đã thương lượng xong rồi sao?"
"Đúng vậy."
Sắc mặt Trương Tú Mai vui mừng khôn xiết, nói, "Như vậy cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau rồi, nếu không một mình con ở bên này, mẹ cũng không yên tâm, nhưng để Mỹ Châu Gia Bảo ở lại thôn họ Chu, trong lòng mẹ cũng buồn rầu, bây giờ tốt rồi, cả nhà chúng ta đều có thể ở lại bên này.”
"Khoảng thời gian trước làm phiền mẹ rồi."
Ngón trỏ Lâm Khê khẽ cào lên mặt bàn.
Cô có thói quen xấu này, khi suy nghĩ chuyện gì ngón tay luôn thích cào cái gì đó.
Nếu muốn hưởng thụ cuộc sống "nghỉ dưỡng", đương nhiên phải đánh NPC chướng mắt này rồi.
Cô ngẩng đầu cười chậm rãi nói: "Chẳng qua chăm sóc con thì không cần, khoảng thời gian trước làm phiền mẹ là vì bà nội mất, con bị bệnh, trong một chốc không chú ý thì mẹ đã sa thải dì bảo mẫu của con rồi, bây giờ con đã sắp khỏe lại, thứ nhất có thể tự chăm sóc bản thân, thứ hai cũng sẽ kêu dì bảo mẫu quay về. Nhưng sau này mọi người định ở lại Tân An sinh sống, nếu suy xét vì bản thân mọi người, đương nhiên là tốt, nhưng mọi người phải suy tính kỹ càng, với tiền lương của bác Chu, có thể chu cấp cho cuộc sống cả một gia đình của các mẹ nổi không? Phòng thuê của cả gia đình, phí ăn uống, còn có học phí của hai đứa con, cũng không thấp đâu."
Trương Tú Mai ngây người.
Thuê nhà? Chi phí ăn uống và học phí đi học của Mỹ Châu và Gia Bảo nữa.
Bọn họ đương nhiên là không nghĩ đến việc thuê nhà.
Nhà của nhà họ Lâm nhiều như vậy, bọn họ đương nhiên là không cần phải thuê nhà.
Trên thực tế, chồng bà ta đã nhắc qua với bà ta vài lần, bản thân bà ta cũng cảm thấy, một nhà bọn họ cũng không nhất thiết phải ở tòa nhà cho thuê bên kia.
Cái sân riêng nhà họ Lâm đang sống to như thế, trên dưới hai tầng, bên dưới tầng một đều để trống cả, chỉ có mỗi hai người Lâm Khê và Trần Dã sống với nhau như vậy cũng không an toàn, bọn họ nghĩ đợi sau khi yên ổn rồi thì sẽ trực tiếp chuyển qua bên đấy ở luôn.
Chi phí ăn uống hai tháng này vẫn luôn cùng ăn với Lâm Khê, bà ta làm đồ ăn sau đó cả một nhà cùng ăn, Lâm Khê chỉ cần đưa chi phí ăn uống là đủ, đợi đến khi qua đó ở rồi, bà ta sẽ ở trong sân trồng chút rau, nuôi vài con gà cũng ồn, phí sinh hoạt cũng không tiêu hết là bao nhiêu.
Còn về học phí đi học của hai đứa trẻ con, chủ yếu cũng là học phí trái tuyến, đây cũng là điều mà bà ta muốn nhờ Lâm Khê giúp đỡ nghe ngóng một chút, rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền, xem xem có thể tìm được người nào xin giảm bớt được không.
Tóm lại, bà ta cảm thấy, có tiền lương của chồng và con riêng, còn có tiền thuê nhà của Lâm Khê, cuộc sống của gia đình bà ta nhất định sẽ sống rất tốt, sẽ là cuộc sống mà trước đây bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vì vậy Trương Tú Mai nghe thấy lời nói này của Lâm Khê, cái gì mà thuê nhà cái gì mà chi phí ăn uống, nhất thời vẫn có chút không thích ứng kịp.
Lâm Khê nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Trương Tú Mai, cô chỉ giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, trên mặt không chút tâm cơ nào mà cười cười: “Có điều toà nhà cho thuê bên kia tạm thời còn chưa có người thuê mới nào, mọi người trước mắt ở bên trong cũng được, chỉ là con vẫn còn phải sống cùng với Tiểu Dã, còn phải đi học, trước sau gì cũng phải mang đi cho thuê, vì vậy còn phải mong mợ và bác cả Chu thông cảm cho bọn con một chút.”
Cho dù bây giờ có coi là một trải nghiệm chơi game thực tế phiên bản đặc biệt đi chăng nữa thì gọi một tiếng “mẹ” cô vẫn cảm thấy không quen được.
Có điều cứ coi như là cái kiểu tên gọi chung như “mợ” “bác cả” mà người gặp qua đường hay gọi thì cũng không có vấn đề gì.
Sắc mặt của Trương Tú Mai hoàn toàn thay đổi rồi.
Nhìn Lâm Khê một hồi, tựa như mình nghe nhầm vậy.
Nhưng mà bà ta mở miệng ra nói cũng chả nói được lời gì.
Từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, Lâm Khê hướng ra ngoài cửa nhìn, Trương Tú Mai cũng cứng ngắc quay đầu lại.
Một đứa bé trai làn da có chút rám nắng, đầu để tóc húi cua bước vào.
Đôi mắt rất đen, ánh mắt có chút dã tâm cùng với hận thù mà cái tuổi của cậu vốn không nên có, đôi mắt hơi xếch, cậu ngẩng cằm lên, mang theo chút đùa giỡn bỡn cợt và kiêu ngạo theo cái kiểu “Mày làm gì được tao”.
Là Trần Dã.
Có điều lúc này đây trong mắt cậu còn mang chút nét cười châm biếm.
Thằng nhóc này xem ra tâm trạng hôm nay không tệ.
Lâm Khê tự nói trong lòng
Chủ yếu là, từ khi cô đến đây, tâm trạng thằng nhóc này vẫn luôn chưa từng tốt, đối mặt với người khác vẫn luôn là bộ dạng khinh thường ngẩng cao đầu, cái mặt nó chống đối xã hội cứ làm như người khác nợ tiền nó vậy, đối với cô thì lại là một bộ mặt bất lực, phiền phức, chỉ tiếc sắt không thành thép, ngoài ra còn có một chút lo lắng ẩn sâu trong đấy.
“Chị.”
Trần Dã gọi một tiếng chị.
Đối với Trương Tú Mai thì trực tiếp chứa đầy khinh thường.
“Tiểu Dã.”
Lâm Khê trả lời cậu một tiếng.
Thằng nhóc này rất không chào đón Trương Tú Mai, hai ngày gần đây Trương Tú Mai mỗi bữa đều đến đưa thức ăn cơm nước cho cô, Trần Dã rất ít khi ăn, đều là mang đồ ăn từ bên ngoài về ăn, cho dù là cô có gọi cậu ăn đi chăng nữa thì cậu ăn cứ như đang nuốt thù sâu oán nặng vào trong người vậy.
Cô kêu Trần Dã một tiếng, đợi Trần Dã đi qua, cô liền giơ tay xoa xoa đầu cậu, sau đó lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Trương Tú Mai đang còn chưa bình tĩnh được trước những lời nói lúc nãy của cô: “Ngoài ra, mợ, cảm ơn mợ thời gian này đã chăm sóc bọn con, có điều cơ thể con khoẻ rồi, sau này không cần mợ lại đến đưa cơm qua đây cho con nữa, dọn dẹp với mấy thứ khác cũng không cần, bọn con tự mình làm là được rồi. Đợi qua vài ngày nữa, dì giúp việc cũng sẽ trở về, còn nữa, mợ bên kia nếu có sổ sách kế toán thì có thể cầm qua đây bọn con giúp mợ tính số tiền trong hai tháng vừa qua, bên này của con chỉ có sổ ghi chép chi tiêu trước đây của mợ, nhưng cụ thể là tiêu vào đâu thì lại không có.”
Cô đã từng sắp xếp qua cái loại sổ tiết kiệm ngân hàng và số kế toán trong nhà rồi.