“Còn vấn đề hộ khẩu, chỉ cần là con của thằng Tuyên là có thể ăn cơm nhà nước, chờ bọn nó trưởng thành còn có thể được sắp xếp công việc, đây đều là vấn đề thực tế. Cha biết vợ thằng hai à, gia đình của con khá, không thèm để ý mấy chuyện này, nhưng đối với gia đình như chúng ta thì vô cùng quan trọng, hy vọng con có thể thông cảm cho chúng ta.”
Thậm chí bọn họ còn nói, con có thể không xem đứa nhỏ này là con của con, con còn trẻ, lại không có con, cũng không có lý do thủ tiết vì thằng Tuyên, chúng ta nhận con thừa tự của chúng ta, con cứ sống cuộc sống của con đi.
Ý tứ chính là, con dâu có thể không cần, nhưng cháu thì lại không thể không nhận thừa tự.
Nhưng cũng có thể hiểu được.
Dù sao cũng là không cùng lập trường.
Nhạc Minh Tư nhìn Lâm Khê, cười nói: “Cho nên cuối cùng bọn họ vẫn nhận con thừa tự dưới danh nghĩa cha con, một đứa con gái, lớn hơn con ba tuổi, làm việc trong một nhà máy ở Xuân Thành. Một đứa con trai, lớn hơn con một tuổi, quê ở Liêu Châu, ở đó thì đi làm ở trạm lương thực, xem như đều ăn được cơm nhà nước. Dì cũng không nhận bọn họ, bọn họ cũng chỉ là mang cái danh, gọi dì cũng gọi là thím hai, có một số việc nhờ dì giúp, nếu chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thì dì cũng không từ chối.”
Bà ấy nói: “Cho nên lúc trước con không hỏi, dì cũng không có ý định nhắc tới chuyện bên nhà cha con, bọn họ đều là người thuần phác, nhưng có thuần phác hơn nữa thì đông người nên cũng luôn có chút ý đồ nhỏ, việc này không thể tránh được, con cũng không cần đi khuấy nồi nước đục kia.”
Quả thật rất phức tạp.
Lâm Khê muốn nói, thật ra nhận hay không cũng không sao, cô cũng không phải người sợ phiền toái, nếu đối phương đối xử chân thành với cô, cô cũng sẽ đối xử chân thành người ta.
Nhưng tình cảm, ban đầu khẳng định là sẽ không có tình cảm gì.
Cô đối với nhà họ Nhạc, chẳng qua bởi vì là người thân kiếp trước của mình nên mới có điểm khác biệt.
Chỉ là đối với Nhạc Minh Tư thì đến bây giờ thật ra cũng không phải loại tình cảm với mẹ ruột.
Cô “ừm” một tiếng, nói: “Vậy con có cần lúc nào đó đi thăm mộ ông ấy không?”
Nhạc Minh Tư ngẩng đầu liếc nhìn cô, vốn muốn nói “không cần, không nhất thiết”, nhưng lời nói đến bên miệng, trong đầu lại đột nhiên hiện lên sự vui mừng khôn xiết của ông ấy sau khi biết bà ấy có thai năm đó. Khi đó ông ấy vô cùng che chở cho bà ấy và mong chờ đứa con ra đời, bà ấy im lặng một lát mới nói: “Có rảnh thì đi đi.”
Thứ gọi là thần linh không có ai biết.
Có lẽ ông ấy thật sự có thể thấy nhỉ?
Trong chốc lát hai người đối diện nhau không nói gì, Nhạc Minh Tư cúi đầu cầm muỗng múc chè, đột nhiên nói: “Tiểu Khê, con có cảm thấy dì rất lạnh nhạt không?”
Lâm Khê ngạc nhiên nói: “Sao lại nói như vậy?”
Nhạc Minh Tư cười nói: “Đối với người nhà cha con. Năm đó tình cảm giữa dì và cha con rất tốt, nhưng sau khi ông ấy qua đời, ngoại trừ đưa tiền an ủi và tiền tiết kiệm của ông ấy cho người nhà ông ấy, sau đó cách một khoảng thời gian cũng sẽ gửi một ít tiền và đồ vật cho hai ông bà. Nhưng dì đối với người nhà của ông ấy lại không chăm sóc gì hơn, đừng nói gì đến người một nhà, còn về hai đứa con thừa tự kia càng là chưa từng nhận hoặc là hỏi han đến. Trước kia bọn họ định khuyên dì, bảo dì chấp nhận hai đứa nhỏ kia trở thành con mình, nhưng với dì mà nói thì không có khả năng.”
Không chỉ mấy năm vừa nhận con thừa tự, sau này biết bà ấy nhiều năm chưa gả thì lại nhắc tới, còn muốn đưa con tới ở cạnh bà ấy để đi học, đương nhiên là bà ấy không chút do dự mà từ chối.
“Người ngoài nghe nói dì nhiều năm chưa gả, cứ cảm thấy dì đối với cha con tình sâu nghĩa nặng nhường nào, là lún sâu vào bên trong không ra được, vì ông ấy mà thủ tiết. Thật ra nói phải cũng phải, nói không phải cũng không phải, thật sự là dì không gặp được người nào tốt như ông ấy, cho nên vẫn cứ không tái giá, nhưng đây cũng là nguyên nhân dì vô tâm như vậy.”
“Dì vẫn luôn là người có hơi lạnh nhạt vô tâm, Tiểu Khê, nếu chúng ta ở chung, dì khiến con không thoải mái, hoặc là con cảm thấy dì quá lạnh nhạt với con, con có thể nói thẳng với dì.”
Bà ấy thử đi đến gần cô.
Ví như tới thành phố Bắc, ví như mua căn nhà đối diện nhà cô.
Nhưng những việc đó thật ra là mấy thứ bên ngoài.
Lâm Khê sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.
Cô cười nói: “Dì rất tốt, ở chung như vậy cũng rất tốt.”
Nếu là quá dính sát, cô mới chịu không nổi.
Sau đó suy nghĩ rồi dịu dàng nói: “Thật ra bên phía người nhà của cha, người đưa tiền an ủi và tiền tiết kiệm của cha cho hai ông bà, sau đó đúng thời gian lại gửi tiền qua là đã hết lòng rồi, nói ra thì bọn họ cũng không phải trách nhiệm của dì, hai đứa nhỏ càng không phải, dì không cần phải tự trách.”
“Dì không có tự trách…”
Nhạc Minh Tư cười một chút, nói: “Dì cũng không để bụng người khác nhìn vào thế nào.”
Bà ấy chỉ hy vọng cô có thể hiểu bà ấy mà thôi.
Chiều hôm sau, Lâm Khê cùng Lương Triệu Thành rời đi.
Lúc sáng đi một chuyến đến ký túc xá, không gặp được Hứa Đan, cô lại đi một chuyến đến văn phòng chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp là thầy Hầu thở dài nói với cô: “Không cần lo lắng, cô của Hứa Đan có gọi điện thoại đến, nói là Hứa Đan bị bệnh, muốn xin nghỉ một tuần, nhưng cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là bị chút kích thích, mấy ngày nay bà ấy sẽ khuyên bảo em ấy đàng hoàng. Hôm qua các em không có chuyện gì chứ?”
Lâm Khê lắc đầu nói: “Không có việc gì đâu ạ, em đến đây là nói chuyện riêng với thầy.”
Thầy Hầu không vui mà vẫy tay với cô, dặn dò cô trở về Tân An cũng đừng quên bài tập, thi cuối kỳ đừng mất mặt là được, tốt xấu gì hiện tại cũng là biển hiệu sống của học viện bọn họ.
Trên xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Lâm Khê ngồi xe lửa chán muốn chết, bèn hỏi Lương Triệu Thành: “Em có cần đi gặp người nhà họ Chiến không?”
“Em muốn sao?”
“Em muốn đi thăm hai ông bà.”
Cô nằm trên giường, nhìn lòng bàn tay mình, đột nhiên bất ngờ phát hiện, chỉ tay của cô lại giống hệt như kiếp trước. Bởi vì kiếp trước có một khoảng thời gian cô rất thích việc xem chỉ tay, từng nghiên cứu ý nghĩa của mỗi đường chỉ tay trong lòng bàn tay mình, có điều cũng chỉ là nhất thời nhiệt tình, sau đó thì bỏ.
Cô không ngờ chỉ tay của hiện tại lại giống hệt như của bản thân kiếp trước.
Là ngay ban đầu đã giống nhau, hay là dần dần giống nhau?
Đáng tiếc lúc đầu cô mới xuyên qua thì không chú ý tới chỉ tay.
“Có băn khoăn gì sao?”
Lâm Khê nói được nửa câu nhưng vì phát hiện chuyện chỉ tay nên bèn quên mất nửa câu sau.
Lương Triệu Thành thấy cô nói được nửa câu thì hồi lâu không lên tiếng nên mở miệng hỏi.
Lúc này Lâm Khê mới hoàn hồn lại, cô nhẹ nhàng “a” một tiếng, mới nhớ tới chủ đề trước đó, phản ứng lại một lát mới nói: “Mặc kệ thế nào, đó là cha mẹ của cha ruột em, em nên đi thăm bọn họ, nếu không em không chịu được. Nhưng em không muốn gặp mặt với mấy anh chị con thừa tự mà bọn họ nhận cho cha em, mặc kệ bọn họ tốt hay xấu, em cũng không có hứng thú gì.”
“Anh đừng hiểu lầm là em ghét bọn họ, thật ra nếu không phải người nhà họ Nhạc vốn dĩ chính là người thân của em, anh bảo em đi nhận một người xa lạ làm mẹ, sau đó còn có một đống anh chị em, mặc kệ bọn họ là dạng gì người gì, có thân phận hoàn cảnh gì, em cũng sẽ khó chịu.”
“Anh biết.”
Anh nói: “Khi nào em nhớ thì anh đi cùng em.”
Lâm Khê nghe anh nói như vậy thì bật cười.
Cô biết ý anh nói chính là, mặc kệ có chuyện gì đều có anh ở phía trước.
Trong lòng cô ấm áp, cũng không muốn nói chuyện nhà họ Chiến nên đứng dậy bò đến bên cạnh anh, thò tay qua phía dưới cánh tay anh, lòng bàn tay đưa đến trước mặt anh, nói: “Anh xem, em vừa phát hiện, chỉ tay hiện giờ của em giống hệt trước kia, là lúc là Nhạc Khê ấy, việc này hình như có hơi kỳ lạ nhỉ. Không phải người ta nói, trên đời này, chỉ tay là có một không hai sao?”