Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Văn Anh đưa tổ yến và thuốc ra, nói: “Tiểu Khê, cha biết hôm nay em chịu ấm ức, nên dặn dò chị tới thăm em.”

Cô ấy chỉ coi như không nhìn thấy vẻ mặt bỗng nhiên sầm xuống của Lương Triệu Thành, chỉ nhìn Lâm Khê dịu dàng nói: “Chuyện nhà họ Dung đã là chuyện trước đây rồi, giờ cha rõ ràng đã hối hận chuyện trước đây, ông ấy cũng không ngờ nhà họ Dung lại là người như vậy. Tuy nhiên em yên tâm, giống như nói với Triệu Thành, ngày trước Triệu Thành vốn chưa từng đồng ý chuyện hôn sự của hai nhà, cũng chưa từng khách khí gì với cô gái kia, chưa từng có chút gì khiến người ta hiểu lầm hoặc mơ mộng viển vông. Vì vậy những lời đồn đại kia, muốn làm cho rõ ràng cũng không phải chuyện khó, cha đã nói với đối phương rồi, yêu cầu đối phương cho nhà mình, cho em một lời giải thích hẳn hoi.”

Lâm Khê nghe những lời Tôn Văn Anh nói, chỉ dựa vào người Lương Triệu Thành không nói năng gì, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Tôn Văn Anh cười khổ trong lòng, chỉ đành tiếp tục nói: “Kệ cho như thế nào, chuyện này nhất định phải giải quyết, cha nói để bọn em buổi chiều lại tới nữa, cũng là để bàn bạc chuyện này xử lý ra làm sao, thấy được không?”

Lâm Khê quay đầu nhìn Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành giơ tay vuốt đầu cô: “Chuyện này rắc rối thế nào, vốn đã rõ rành rành rồi, em sẽ tự mình giải quyết, không cần về đó nữa. Ngày mai bọn em sẽ dọn ra ngoài ở, mấy hôm nữa sẽ về, tin rằng đến lúc đó nhà họ Dung sẽ cho câu trả lời như tướng quân Lương nói.”

Tôn Văn Anh cười khổ.

Lấy chồng bao nhiêu năm, cô ấy đương nhiên biết tính cách của Lương Triệu Thành hơi cứng nhắc, chỉ đành quay sang nói với Lâm Khê: “Ngày mai chuyển ra ngoài ở hả? Thế thì tối nay thế nào cũng nên về nhà ăn bữa cơm chứ, hơn nữa họ hàng các nhà cũng sẽ tới, nếu như Tiểu Khê không có ở đó thì khó tránh khỏi bị đồn ra ngoài.”

“Em ở lại đó cho…”

Trần Dã ngồi trên sô pha bên cạnh, bỗng nhiên nói một cách biếng nhác: “Em ở lại thì sẽ không có người đồn đại ra ngoài chuyện của chị em và anh rể nữa, ai hỏi em em sẽ nói chị em lần đầu tới thành phố Bắc, rất nhiều chỗ muốn đi chơi nên anh rể đưa chị đi chơi.”

Trên thực tế là cậu muốn ở lại hóng chuyện.

Nhà họ Lương có bao nhiêu là chuyện để hóng hớt.

Ở cùng chị gái với anh rể nó, sớm muộn nó cũng chán muốn chết.

Tôn Văn Anh ngạc nhiên, còn có chuyện như vậy?

“Tiểu Dã.”

Lâm Khê không đồng ý.

Lương Vệ ở bên cạnh cũng giơ hai tay hoan hô.

Nhà họ Lương chỉ có một mình cậu bé là trẻ con, trong nhà có bao nhiêu quy định nghiêm khắc, cậu bé sống như vậy thì có gì là sống. Có Trần Dã ở đó, cho dù là cha, mẹ hay ông nó đều đối xử khoan dung hơn nhiều, cũng khiến nó cuối cùng cũng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp, giống như cuộc sống trước kia ở địa phương.

Cậu bé kéo tay Trần Dã, sau đó chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Khê, ngập tràn cầu khẩn, nhìn khuôn mặt làm nũng vô cùng giống với khuôn mặt của cha nó là Lương Hằng Nghị, dáng vẻ đó khiến Lâm Khê giật giật khóe miệng.

Cô quay đầu nói với Lương Triệu Thành: “Thôi vậy, thực ra em cảm thấy sống ở đây cũng tốt, em cũng khá thích nhà khách này.”

Điều kiện không tồi, môi trường cũng tốt.

Còn về trò cười của nhà họ Lương nhà họ Dung, cô thực ra cũng chẳng để bụng, đánh xong cũng bớt giận, muốn xử lý thế nào thì xử lý, cô cũng sẽ không vì chuyện này mà không thoải mái.

Tôn Văn Anh cười nói: “Hay là hai em bàn bạc trước? Buổi tối tới nhà ăn cơm nhé, dù ngày mai có đổi chỗ ở hay không, cũng phải nói với cha một tiếng. Tiểu Dã ở đây, không bằng để thằng bé thu dọn đồ đạc, chị đưa nó tới nhà mình trước. Trước đấy Tiểu Vệ còn nói sáng sớm Trịnh Siêu đã nói với nó, buổi chiều sẽ tới đưa nó và Tiểu Dã, còn có cả Quân Đình đi chơi nữa, cũng sắp tới giờ rồi.”

Quân Đình là con trai của anh trai Trịnh Siêu, bằng tuổi Lương Vệ.

Lâm Khê nhìn Trần Dã, Trần Dã gật đầu, gật đầu xong còn hất cằm lên.

“Thế thì chị đưa nó đi trước đi.”

Lương Triệu Thành cuối cùng cũng lên tiếng: “Bọn em sẽ về ăn cơm tối.”

Lúc này Tôn Văn Anh mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Lâm Khê giúp Trần Dã thu dọn đồ đạc, cũng thuận tiện nói chuyện mấy câu, dịu dàng nói giúp tướng quân Lương, đồng thời cũng ngầm ám chỉ từ đầu đến cuối Lương Triệu Thành luôn từ chối nhà họ Dung, rất để tâm đến cô và coi trọng cô, lúc này mới đưa Trần Dã và Lương Vệ đi.

Đợi mọi người đi rồi, Lâm Khê liền thở dài: “Sao em đưa thằng bé tới cùng ăn Tết, lại cảm thấy khiến nó bận trước bận sau thế nhỉ?”

Cô đương nhiên biết Trần Dã tích cực muốn ở lại nhà họ Lương là vì cớ làm sao, thậm chí cô còn biết buổi chiều nó cùng Trịnh Siêu ra ngoài, e rằng rất nhanh nửa cái đại viện sẽ biết nhà họ Dung đã làm những chuyện kì quặc gì. Cô chưa từng xem thường năng lực của đứa em trai này, ngày trước xử lý chuyện Trương Tú Mai và nhà họ Chu cô cũng đã tận mắt thấy rồi.

“Đừng coi nó là đứa trẻ bình thường.”

Lương Triệu Thành nói: “Còn nữa, nó cũng chán em lắm.”

Đợt trước cậu chịu tới, một là vì chơi tuyết, hai là vì muốn xem người nhà họ Lương ra sao, có bắt nạt chị mình không, hai chuyện này Lâm Khê chẳng làm được chuyện nào.

Lâm Khê lườm anh rồi giơ tay nhéo anh, giận dữ nói: “Có phải anh cũng rất chán em không?”

Lương Triệu Thành rũ mắt nhìn cô, giơ tay vuốt tóc cô rồi trượt xuống ôm lấy vai cô, nhìn cô nói: “Xin lỗi.”

Vẻ mặt anh nghiêm túc, không hề có bất cứ dịu dàng nào.

Là thật lòng xin lỗi cô.

Lâm Khê thấy anh như vậy cũng thu lại vẻ mặt ban nãy, giơ tay ôm eo anh, rúc vào lòng anh, im lặng một lát rồi mới ngẩng đầu nhìn anh nói: “Không sao, không phải từ trước tới giờ anh chưa từng cho cô ta bất cứ cơ hội nào sao?”

Không có ai làm tốt hơn anh, người như vậy, dù chỉ dính một chút thôi thì gạt bỏ cũng không được, hoặc là một gạt bỏ thì cũng ám mùi lên người.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô ngọt ngào không sao tả xiết, kiễng chân kéo anh xuống hôn, rủ rỉ bên tai anh: “Hết cách rồi, chồng em có mị lực quá, em cũng rất thích, nếu như người phụ nữ khác đến cướp, em cũng không để người ta cướp, em rất ghê gớm.”

Cô nói “em rất ghê gớm”, giọng nói lại ngọt ngào vô cùng, ngọt ngào giống như một móc câu, câu đi trái tim người ta.

Vốn trải qua cuộc thăm hỏi của Tôn Văn Anh, anh sớm đã chẳng có tâm tư khác, nhưng lúc này bị một câu “hết cách rồi, chồng em có mị lực quá, em cũng rất thích” làm toàn thân anh cũng như trái tim đều trở nên đau đớn, hô hấp cũng nặng nề hơn.

Bàn tay anh cũng ôm cô chặt hơn, môi lướt qua má cô tìm tới bờ môi, hôn cô nghẹt thở, thậm chí cả người cô đều bị anh ôm lấy, sau đó bế lên đá cửa đi vào phòng.

Lâm Khê ôm lấy cổ anh thầm nghĩ, anh toàn chú trọng tới riêng tư và chừng mực, rõ ràng không có Tiểu Dã ở đây, cả căn phòng chỉ có hai bọn họ, nhưng anh cũng nhất định bế cô vào phòng đóng cửa rồi làm chuyện thân mật hơn.

Anh hỏi cô: “Thích nhiều như thế nào?”

Ánh mắt của anh đã rất sâu.

Đây là dáng vẻ anh động tình rồi mới có.

Lâm Khê bị đè trên giường, nhìn anh ngay trước mắt, gần đến mức hơi thở của hai người quấn lấy nhau, gần đến mức cô chớp mắt, lông mi giống như chạm vào má anh.

Cô khẽ nhấc cằm lên, môi chạm vào làn môi khô ráp nóng bỏng của anh, khẽ nói: “Rất thích, thích đến mức lúc nào cũng muốn anh ôm hôn em, thích đến mức rõ ràng anh vừa thô lỗ vừa ngang tàng, lúc hôn em toàn làm em đau, nhưng em vẫn cam tâm tình nguyện.”

Môi cô mấp máy mỗi khi nói chuyện đều sẽ chạm vào anh, mỗi một câu nói, hơi thở của anh sẽ trở nên nặng nề hơn một chút, nói đến câu cuối cùng, câu nói sau đó đã bị nuốt hết hoàn toàn.

Xong việc Lâm Khê lại ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì hiếm thấy anh vẫn còn nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Lâm Khê cử động, hơi thấy xấu hổ, giơ tay với lấy quần áo ngủ nhanh chóng mặc vào, sau đó ló đầu nhìn đồng hồ ở đầu giường, hơn bốn giờ, may quá.

Anh vẫn thức, tay ôm eo cô, nhìn mọi động tác của cô nhưng không hề nói tiếng nào, tay chỉ khẽ vuốt ve.

Lâm Khê nhìn đồng hồ báo thức xong rồi nhìn anh, mặt không hiểu sao đỏ bừng, ai có thể nghĩ tới cái dáng điệu bây giờ của anh chứ?

Trước đây ban ngày cô hôn anh một cái là bị anh dạy dỗ.

Cũng sắp tới giờ rồi, ngủ thêm một lát nữa là phải tới nhà họ Lương.

Cô biết anh có chừng mực, sẽ không làm gì nữa, dứt khoát lại trườn xuống dưới, làm nũng trong lòng anh: “Chẳng trách trước đây anh cứ kiên quyết phải ra ngoài ở, hóa ra là vì chuyện này.”

Nếu như ở nhà họ Lương, thì đương nhiên phải theo nề nếp, chuyện gì cũng không được làm, có lẽ tuổi tối cũng chỉ có thể mặc đầy đủ quần áo mà ngủ. Đối diện với cả nhà họ Lương đông đúc, anh không có chướng ngại tâm lý nhưng cô có, cô cũng có nguyên tắc của mình.

Đây là lời gì chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK