Mục lục
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà đúng là không biết xấu hổ.”

Lâm Khê nhìn chằm chằm bà ta, gằn từng chữ: “Nếu không phải do bà, đứa trẻ kia sẽ rất yên ổn mà sống cùng mẹ đẻ của cô ấy, mẹ đẻ của cô ấy yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, dạy dỗ cô ấy, cô ấy sẽ sống rất hạnh phúc, không lo không nghĩ như các cô gái khác. Sống cuộc sống đầy đủ, rất nhiều người sẽ yêu cô ấy, cô ấy sẽ không biết đến cái ác trơ tráo nhất trên đời này, sẽ không…”

Sẽ không yêu mà không có chỗ dựa, sống nhưng không ai yêu, kinh hãi lẫn giày vò, tuổi còn trẻ mà c.h.ế.t vì bệnh tật trong sự đau đớn.

Những việc này đều là nhờ bà ban tặng.

“Có phải bà cảm thấy rất ấm ức, rất không cam tâm, đau khổ và oán hận hay không?”

Lâm Khê cười khẩy nói: “Bởi vì con người bà chỉ biết đau khổ và ấm ức của mình, nhưng trước nay không nhìn thấy hành động của của bà gây ra nỗi khổ cho người khác. Nhưng cho dù để bà ở trong tù cả đời cũng không đủ bù đắp cho chuyện ác bà từng gây ra cho người khác. Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm luật sư giỏi nhất, để bà yên ổn ở trong tù, khiến bà ngồi vào nhà giam nên ngồi.”

“Lâm Khê!”

Trương Tú Mai hét lên một tiếng, mắng: “Mày không có lương tâm, không có lương tâm, tao nuôi dưỡng mày sáu năm, sáu năm đấy. Không có tao, mày có thể hưởng thụ sự sung túc của nhà họ Lâm sao? Không có tao, mày có thể như hiện giờ sao? Mày lòng lang dạ sói như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng.”

Lâm Khê nói xong đã sớm kéo tay Lương Triệu Thành đi ra ngoài.

Âm thanh phía sau càng ngày càng nhỏ, cho đến khi cửa bị đóng lại “rầm” một tiếng, phía sau không còn thanh âm truyền tới nữa.

Lúc Lâm Khê, Lương Triệu Thành và người nhà họ Nhạc rời đồn công an vừa khéo nhìn thấy công an bắt Diệp Mỹ Dung đi vào, phía sau còn có cha ruột Trần Dã đi theo, sau khi vào thì đưa t.h.u.ố.c lá cho công an, hỏi công an Diệp Mỹ Dung phạm phải chuyện gì.

Lâm Khê đi ra ngoài nói: “Phạm vào chuyện gì sao?”

Cô cười, chậm rãi nói: “Bởi vì người nhà họ Diệp tham ô nhà họ Trần các người, không, hiện tại là nhà máy của ông Quách đã được ông Quách điều tra ra, bảo bọn họ nhổ ra hết số tiền họ nuốt vào. Bọn họ nhổ không ra bèn lợi dụng Trương Tú Mai, hợp mưu với Chu Lai Căn, nhà họ Thẩm rồi chạy đến nhà chúng tôi, nói con gái nhà họ Thẩm mới là con gái nhà họ Lâm, tôi thì không phải, ý muốn dùng cách này lừa gạt tiền tài bất động sản nhà họ Lâm, bà nói xem, bà phạm tội gì? À, đúng rồi…”

Cô nhìn Trần Đông Bình mặt đã biến sắc, trong lòng không yên, lại cười như không cười nói: “Xem ra Diệp Mỹ Dung vô cùng thành thạo việc lấy con nhà người ta giả mạo con trai để lừa gạt tài sản nhà người ta, nói không chừng đây không phải lần đầu tiên làm. Ông chủ Trần, trở về chỉ sợ là ông phải tra đàng hoàng, xem xem trước kia có phải người ta đã lấy ông để luyện tập không, bởi vì việc này làm quá giỏi mới chạy đến nhà chúng tôi muốn làm thêm lần nữa, ông nói xem có phải hay không, ông, chủ, Trần?”

Trần Đông Bình dĩ nhiên thình lình biến sắc, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, khó coi vô cùng.

Lúc Lâm Khê nói chuyện, Diệp Mỹ Dung vẫn còn đang ở đại sảnh, nghe thấy lời cô quả thực như là sắp điên rồi, nếu không phải bị công an kéo lại, đeo còng tay thì cũng muốn nhào qua đây, tức muốn hộc m.á.u như muốn ăn sống Lâm Khê.

“Phản ứng thật mạnh.”

Lâm Khê “xùy” một tiếng, quay đầu nói với Trần Đông Bình: “Nhìn thấy chưa, bộ dạng này của bà ta có giống như sau khi bị người ta dẫm phải chân đau nên chột dạ nổi điên không, tôi thấy ông thật sự vẫn nên tra đàng hoàng đi. Ông chủ Trần, vì một người phụ nữ mang thai đứa con của người khác mà ông khiến vợ cả tức chết, đuổi con trai ruột đi, nếu trên đời này có giải thưởng cha dượng vĩ đại nhất, vậy khẳng định trừ ông ra thì không còn người khác, chúc mừng nha.”

Ngực Trần Đông Bình tức giận đến nỗi đập phập phồng, mũi cũng xiêu vẹo!

Diệp Mỹ Dung ở bên kia kêu “ư a”, Lâm Khê lại kéo cánh tay Lương Triệu Thành, hất cằm đi ra cổng đồn công an.

Người nhà họ Nhạc ở phía sau:

Ra khỏi cổng đồn công an, Nhạc Khánh Quân trợn mắt há mồm rồi quay đầu nói thầm với mẹ mình, nói: “Mẹ, không phải trước kia nói tính cách em họ dịu dàng thùy mị thẹn thùng dễ mắc cỡ sao?”

Từng câu từng câu đều là lời anh ấy không nói ra được, được chưa?

Mạnh Thư Ninh trừng mắt nhìn anh ấy.

Nhạc Thiệu Nguyên hắng giọng, nói với con trai mình: “Dịu dàng với người nhà, không nương tay với kẻ địch, đây là phẩm chất rất tốt, con học chút đi.”

Nhạc Khánh Quân chu miệng.

Nghĩ đến em họ cười với mẹ mình và cô phải gọi là ngọt, tuy là đẹp, vừa nhìn cũng là người nhà họ Nhạc, nhưng nhìn thế nào cũng sợ hãi, dù sao thì đây không phải lần đầu tiên gặp mặt sao?

Anh ấy cảm thấy thứ cha anh ấy hỏi thăm được đều là cứt chó.

Người nhà họ Nhạc ở lại Tân An tận mấy ngày.

Lâm Khê phát hiện cậu của mình, không, “anh họ”, ánh mắt nhìn mình cứ mang theo chút dò xét, như năm đó lần đầu tiên chị họ dẫn bạn trai về nhà, cậu cô chính là ánh mắt như vậy, giống như bạn trai của chị họ cô sẽ lừa tài lừa sắc lừa con gái bảo bối của ông ấy.

Chẳng qua là ba mươi năm sau thì dọa người hơn chút.

Nhưng Lâm Khê không giống bạn trai của chị họ cô, cẩn thận dè dặt trước mặt cậu cô, vừa lấy lòng vừa xum xoe.

Ba mươi năm sau cô không dám nói lung tung với anh ấy, hiện tại cũng không dám.

Nhạc Khánh Quân: “Em rất thích mẹ anh hả?”

Cứ vây quanh mẹ anh ấy mợ ơi mợ à, có một loại kỳ lạ nói không nên lời.

Lâm Khê cười tủm tỉm nói: “Dạ, con người mợ tốt, ít nhất sẽ không bên ngoài một vẻ, sau lưng một vẻ, trước mặt người ta làm bộ làm tịch, trong âm thầm lại vừa đe dọa vừa hỏi chuyện.”

Nhạc Khánh Quân: “Ai dám đe dọa em hả?“”

“Nếu người nhà họ Thẩm thật sự là cha mẹ ruột của em, em sẽ nhận bọn họ chứ?”

Nhạc Khánh Quân chỉ xem như không nghe thấy lời cô, hỏi tiếp.

“Sẽ không.” Lâm Khê quả quyết cự tuyệt.

Nhạc Khánh Quân: “Vì sao?”

“Vậy sao anh có thể nói vì sao?”

Lâm Khê dùng ánh mắt rất kỳ lạ mà nhìn anh ấy, nói: “Có thể rất rõ ràng mà nhìn ra bọn họ không thể nào là cha mẹ ruột của em, anh nhìn diện mạo bọn họ đi, tuy con cái không nhất định giống cha mẹ hoàn toàn nhưng cũng không thể nào không có chỗ nào giống nhau. Hơn nữa ánh mắt bọn họ mập mờ, rõ ràng nhằm vào cái gì đó mới tới, cho dù thật sự là cha mẹ ruột, đương nhiên cũng không thể nhận. Cậu, anh họ, sao anh không nhìn ra điều này?”

Nhạc Khánh Quân cảm thấy mình bị xem thường, nhưng trọng điểm anh ấy hỏi rõ ràng không phải điều này.

Nhưng Nhạc Khánh Quân nghi ngờ thì nghi ngờ, cho dù là bản thân anh ấy, ở cùng Lâm Khê mấy ngày có lẽ cũng không chống cự được mà thích cô.

Giống như hảo cảm trời sinh.

Anh ấy chỉ có thể nói, có lẽ là cô có tướng mạo tiêu biểu của nhà họ Nhạc, vừa cười thì quả thực không ai có thể chống cự.

Tùy vậy, dù sao cô và mẹ anh ấy đều vui là được.

Cuối cùng Nhạc Khánh Quân cũng thỏa hiệp, sau đó phát hiện vừa thỏa hiệp, cuộc sống liền dễ chịu hơn nhiều.

Vụ án của Trương Tú Mai vẫn đang điều tra, không nhanh có kết quả như vậy.

Chỉ là liên tiếp mấy ngày, bên thành phố Bắc gọi điện thoại đến đây, nói là tham mưu trưởng Dung đã xảy ra chuyện.

Tướng quân Lương cố ý gọi điện thoại cho Lương Triệu Thành là vì Lương Tuyết Đình đã đính hôn với con trai thứ hai Dung Hoa Sâm của tham mưu trưởng Dung.

Tướng quân Lương hỏi Lương Triệu Thành trước kia có biết chuyện của tham mưu trưởng Dung không.

Lương Triệu Thành nói biết, bởi vì chính là anh tố cáo.

Tướng quân Lương ở bên kia tức giận đến mức đập điện thoại lên đất.

Ông ấy không phải tức con thứ tố cáo Dung Quốc Minh, nếu Dung Quốc Minh có làm chuyện trái pháp luật, tố cáo là phải, nhưng ông ấy tức chính là, rõ ràng anh thứ đã sớm biết Dung Quốc Minh đã làm những gì, lúc trưng cầu ý kiến anh về chuyện hôn sự của con gái và Dung Hoa Sâm, anh lại một chữ cũng không nhắc đến, còn châm chọc nói chúc mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK