Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Mạn lại đun một nồi nước nóng, sau đó bỏ vào trong một cái bình gốm duy nhất ở nhà, phía trên dùng một cái bát đậy kín, bỏ vào trong xe, như vậy chờ buổi tối khi khát có thể trực tiếp uống.

Chờ sau khi tất cả mọi thứ đã được sắp xếp xong, cũng sắp đến chạng vạng, người nhà đã nấu bữa tối trước, ăn bữa tối sớm một chút, sau đó đánh xe lừa đến thị trấn.

Tối nay không chỉ không có giờ giới nghiêm, mà bày sạp cũng không cần phải trả phí, cho nên đêm nay người bày sạp đặc biệt nhiều, ngay cả đồ ăn trong nhà cũng có thôn nhân bày sạp bán.

Trời còn chưa tối, bên đường đã nhộn nhịp, những người bán hàng rong đều đang vội vàng chuẩn bị quầy hàng, mấy người Lê Mạn thật lâu mới tìm được một chỗ trống không tồi, ở ngay trước mặt một cửa hàng vải.

 

Ông chủ cửa hàng vải này Lê Mạn quen biết, trước đây không những mua vải nhà hắn ta mấy lần, lần trước hội chùa cũng từng gặp qua, sau đó có vài lần đến trấn cũng gặp qua.

Ông chủ tiệm vải vốn thấy có người chiếm vị trí trước cửa, đang chuẩn bị đi ra đuổi đi, không ngờ vừa nhìn là Lê Mạn, ngược lại không nói gì, chỉ cười ha hả chào hỏi, "Lê muội tử, không ngờ là cô a, cô cũng tới bán hương cao?"

Lê Mạn gật gật đầu, khách khí nói: "Ông chủ, tối nay bày sạp trước cửa hàng của huynh, không quấy rầy chứ?"

 

Ông chủ vội vàng xua tay, "Không quấy rầy không quấy rầy, đợi lát nữa ta cũng phải ra ngoài chi một sạp hàng, hai nhà cùng nhau bán ngược lại lại náo nhiệt.”

Lê Mạn gật gật đầu, không nói gì nữa, ngược lại chuyên tâm đem đồ vật trong xe chuyển xuống bắt đầu bố trí.

Ông chủ tiệm vải cũng không lập tức đi ngay, ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, khi Lê Mạn lại một lần nữa nhìn qua, cười gật gật đầu, xoay người vào trong hàng vải, chỉ chốc lát sau mang một cái bàn đi ra, sau đó đem vải vóc trong tiệm lần lượt bày lên, vừa vặn liền kề với bàn nhà Lê Mạn.

Trời dần dần tối, trên đường đèn lồng trước cửa mỗi nhà đều sáng lên, nhất là cửa hàng bán hoa đăng, dời toàn bộ hoa đăng trong cửa hàng ra ngoài cửa, châm lên, khiến cho cả con đường đèn đuốc sáng trưng, trong lúc nhất thời cái gì cũng thấy rõ.

Lúc này dòng người dần dần nhiều lên, tiếng rao của những người bán hàng rong cũng theo đó vang lên, trên đường trong nháy mắt biến thành tiếng người huyên náo.

Mai Tử có kinh nghiệm lần trước, lần này không hỏi Lê Mạn, lập tức mở rộng cổ họng hô lên, "Bán hương cao đây, vừa rẻ vừa có ích, một hộp chỉ tám văn tiền!"

Mai Tử hô mấy tiếng liền hấp dẫn khách tới, mọi người vừa nghe một hộp tám văn tiền, đều theo thanh âm đi tới trước quầy hàng của Lê Mạn, phát hiện hộp đựng hương cao to như vậy, nhất thời hứng thú, rối rít yêu cầu mở ra xem hương cao bên trong thế nào.

Lê Mạn phân biệt một hộp hương hoa hồng và một hộp hương hoa cúc mở ra, bày ra cho mọi người xem, sau đó nói: "Mọi người nếu muốn thử, thì vươn cổ tay ra, dùng thử hương cao miễn phí, cảm thấy không tốt có thể không mua."

Những thứ tốt như hương cao có thể dùng thử miễn phí, đủ để hấp dẫn một đám người lớn, cái này cũng không, Lê Mạn vừa dứt lời, các nữ tử vây quanh quầy hàng đều vươn cổ tay ra.

"Bà chủ, cho tôi thử."

"Bà chủ, tôi muốn thử xem."

"Bà chủ..."

Lê Mạn cũng không vội, đáp ứng từng cái, sau đó bôi lên cổ tay từng người một một chút hương cao.

Nữ tử thử hương cao đều rất cao hứng, lập tức ngửi ngửi, phát hiện quả nhiên mùi hương rất tốt, ríu rít bỏ tiền ra mua một hộp.

Hôm nay ngày lễ như vậy, người bình thường đã chuẩn bị tiền để tiêu, cho nên bỏ tiền ra mua đồ cũng gọn gàng hơn không ít so với ngày thường, còn có không ít nam tử vì làm nữ tử bên cạnh vui vẻ, không chút do dự bỏ tiền ra mua, chọc cho nữ tử cười duyên không thôi.

Chỉ chốc lát sau, Lê Mạn đã bán được không ít, hơn nữa vì quầy hàng có quá nhiều người, từ tác dụng tâm lý của đám đông, khách nhân cuồn cuộn không ngừng đổ về trước quầy hàng của Lê Mạn, ngay cả hô cũng không cần hô.

Lê Mạn phát hiện khách nhân đêm nay bỏ tiền ra so với người hội chùa lần trước rõ ràng thoải mái hơn nhiều, việc làm ăn này so với lần trước còn bận rộn hơn, Lê Mạn và Mai Tử còn có Tống Đại Sơn ba người đều bận rộn một khắc cũng không thể dừng lại, ngay cả Thiết Tử một mực ở bên cạnh trông con cũng thỉnh thoảng vươn tay giúp đỡ mới ổn hơn một chút.

Bởi vì hương cao ở chỗ Lê Mạn bán rất tốt, đến cả trước quầy hàng của ông chủ hàng vải cũng có không ít người xem vải vóc, ông chủ hàng vải thừa dịp Lê Mạn có thời gian rảnh rỗi nói với Lê Mạn: "Lê muội tử, đêm nay thật sự là nhờ phúc của cô, vải vóc của ta buôn bán cũng tốt hơn không ít a."

Lê Mạn cười cười.

Ông chủ hàng vải không nói thêm nữa, chỉ là chốc lát sau bưng ra mấy cái ghế từ trong hàng vải, đặt ở phía sau đám người Lê Mạn, nói: "Đứng mãi như vậy cũng chịu không nổi, nào, tranh thủ thời gian ngồi một lát đi, nghỉ chân."

Mấy người Lê Mạn vội vàng cảm tạ ý tốt của ông chủ, không kịp nói nhiều, lại một lần nữa bận rộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK