Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Mạn lại nhìn về phía Mai Tử tươi cười lại có chút chua xót, nói: “Mai Tử, trong lòng muội nghĩ thế nào thì cứ làm thế ấy, không cần khổ sở, ta và ca của muội đều ủng hộ muội, thương tâm vì người không để bụng tới mình không đáng, đừng nghĩ những cái đó, nào, dùng bữa.”

Mai Tử cười cười, nhìn Thiết Tử lo lắng cho mình, cảm thấy tẩu tử nói rất đúng, sao phải khổ sở vì người không để bụng tới mình, đồng ý gật gật đầu, “Tẩu tử nói rất đúng, không nghĩ những chuyện không vui đó nữa, chúng ta ăn tiếp đi.”

Nhìn thấy không khí lại hồi phục như trước, trong lòng Lê Mạn nhẹ nhàng thở ra.

 

Cơm nước xong, mấy người thu dọn trong nhà một chút, sau đó cõng sọt lên, lại đến sau núi lần nữa.

Hội chùa lần này đã bán hết số hương cao có trong tay rồi, cần phải làm lại một lô khác thêm lần nữa, nếu không mấy người Dương Lan Hoa tới lấy hàng nàng lại không cung cấp được.

Lần này chỉ hái được mấy sọt hoa, Lê Mạn chỉ định làm 50 hộp, hẳn là có thể bán một thời gian, khi nào bán xong rồi lại làm một lần nữa.

 

Bốn người dùng một buổi trưa, nhẹ nhàng làm ra 50 hộp, sau khi làm xong, Lê Mạn lấy ra năm hộp cho Mai Tử, nói: “Mai Tử, trong núi chỗ hai đứa cũng có không ít hộ gia đình, mỗi lần ra ngoài lặn lội đến trấn trên cũng không dễ dàng, muội lấy năm hộp hương cao trở về xem có ai cần hay không, nếu cần thì bán năm văn tiền một hộp cho các nàng, khi nào bán hết rồi lại đến chỗ tẩu tử lấy, bán không được cũng không sao, tự mình giữ lại dùng.”

Hiện tại Mai Tử đã biết trong thôn có phụ nhân lấy hương cao từ chỗ tẩu tử bán qua tay cho người khác, biết tẩu tử đây là cũng muốn để nàng ấy kiếm chút tiền, lập tức nhận lấy đồ vật, cảm tạ ý tốt của tẩu tử, lại lấy tiền đưa cho tẩu tử, “Tẩu tử, ta đây cũng theo giá bốn văn tiền một hộp lấy hàng từ chỗ tẩu.”

Lê Mạn xua xua tay, “Bên kia của muội còn không biết có thể bán ra ngoài hay không, tẩu tử không thu tiền của muội trước, nếu bán được, lần sau muội đến lấy nữa tẩu tử lại thu tiền của muội, muội lấy thì tẩu tử lấy muội ba văn tiền một hộp.”

Mai Tử không muốn chiếm tiện nghi như vậy, nhưng Lê Mạn không thu, Tống Đại Sơn cũng khuyên muội muội lần sau tới lại đưa, Mai Tử đành phải nhận lấy, thầm nghĩ nhất định phải bán đi, lần sau tới đưa tiền cho tẩu tử.

Bởi vì ngày hôm sau phải đến trấn trên thử trang điểm cho Trần Tiểu Đình, Lê Mạn kiểm tra rương trang điểm một chút, nói với Mai Tử một chút, đêm đó hai người đi ngủ sớm, dưỡng tinh thần cho tốt để đến trấn trên.

Sáng sớm hôm sau, Lê Mạn và Mai Tử đã chuẩn bị xong từ sớm, chờ xe lừa lên trấn trên.

Tống Đại Sơn không yên tâm để hai nữ nhân như Lê Mạn và Mai Tử lên trấn trên, tính toán đi theo, nhưng mà vị trí trên xe lừa chật chội, thật vất vả mới đặt được hai vị trí trên xe lừa, lại thêm một cái, phải đi tới tận trấn trên, chân của Tống Đại Sơn trăm triệu không thể đi bộ đường xa như vậy, Lê Mạn cũng không muốn để Thiết Tử đi xa như vậy đến trấn trên, cho nên nàng cùng Mai Tử hai người hợp lực khuyên can, cuối cùng hai người Tống Đại Sơn và Thiết Tử ở lại nhà trông hai đứa nhỏ, hai các nàng cùng đi trấn trên.

Lê Mạn và Mai Tử xuống xe lừa, căn cứ địa chỉ được cho để tìm tới.

Nhà Trần Tiểu Đình cách nha môn không xa ở trên phố Vân Thạch, phố này rõ ràng sạch sẽ khí phái hơn các đường phố khác, phần lớn người ở nơi này là trong nhà có chút tiền mặt hoặc là quyền nhỏ, không giống với chỗ dân chúng bình thường ở trấn trên.

Vừa nhìn thấy nơi này, trong lòng Lê Mạn lập tức có hiểu biết đại khái với gia cảnh của Trần Tiểu Đình, trong lòng càng nghĩ phải nắm chắc cơ hội lần này, một khi người nhà này vừa lòng tay nghề trang điểm của nàng, một truyền mười mười truyền trăm, nói không chừng sau đó sẽ có rất nhiều người khác của trấn trên tới tìm nàng hoá trang.

Trong lòng Lê Mạn ngàn tư trăm chuyển, trên mặt lại vẫn bình tĩnh, theo địa chỉ tìm được cổng nhà Trần Tiểu Đình, tiến lên gõ gõ cửa.

Chỉ chốc lát liền có người tới mở cửa, là một bà tử hơn 50 tuổi, thấy Lê Mạn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Lê Mạn hơi hơi khom người với bà tử, chào hỏi qua xong thì tự báo gia môn, “Xin chào bà bà, ta là trang nương tới trang điểm cho tiểu thư nhà này, mấy hôm trước đã hẹn cùng phu nhân tiểu thư nhà bà.”

Bà tử vừa nghe, liền biết vị này chính là người mấy ngày hôm trước phu nhân trở về nói cái trang nương gì đó, quả nhiên còn rất trẻ, trông không giống như là trang nương, tuy nhiên phu nhân chào hỏi qua, nếu hôm nay có người tự xưng tới hoá trang liền lập tức mời vào.

“Mau mời vào, mời vào.” Bà tử vội vàng mời Lê Mạn và Mai Tử vào.

Mai Tử có chút câu thúc, đi theo phía sau Lê Mạn hơi hơi cúi đầu không nói lời nào.

Lê Mạn mang theo Mai Tử đi theo đằng sau bà tử, chỉ chốc lát liền vào một chỗ nhà chính, bên trong đều có mặt phu nhân và tiểu thư lần trước gặp qua, còn có mấy phụ nhân trung niên và cô nương trẻ tuổi.

Thấy Lê Mạn lại đây, Trần mẫu cười chào đón nói: “Ngươi đến đây rồi, lần trước cũng không hỏi, ngươi họ gì vậy? Không biết xưng hô như thế nào.”

Lê Mạn mỉm cười đáp: “Nhà chồng của ta họ Tống, gọi ta Tống nương tử là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK