Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước nàng không muốn đi mua người, là cảm thấy mua tới mua lui con người như hàng hóa là chuyện rất không hợp tự nhiên, vì thế tìm Tần tẩu tử trong thôn đến, nhưng bây giờ lại không được, hiện tại nàng có thai, nhân công trong cửa hàng thiếu nghiêm trọng, đến lúc phải tăng thêm nhân công, tìm người môi giới mua người, trước mắt cầm khế ước bán thân của người ta kỳ thật là biện pháp ổn thỏa nhất.

Tuy rằng có chút không quen, nhưng xem ra trước mắt, cũng chỉ có thể như vậy.

Lê Mạn nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, xem ra chúng ta phải đi nha hành (trạm giao dịch buôn bán) một chuyến mua hai người trở về."

Tống Đại Sơn lập tức hiểu được suy nghĩ của Lê Mạn, suy nghĩ một chút, gật đầu, "Đúng là tìm không ra người giống Tần tẩu tử, cũng chỉ có thể làm như vậy.”

 

Lê Mạn nhìn canh giờ, bây giờ vừa qua giờ ngọ không bao lâu, còn sớm, không bằng nhân hôm nay đi luôn xem có người thích hợp hay không, định sớm một chút cũng là thả lỏng một chút.

Vì thế, dưới sự nhõng nhẽo kiên quyết của Lê Mạn, Tống Đại Sơn không thể không đáp ứng Lê Mạn sau khi ăn xong mì canh chua, đi cùng nàng một chuyến.

Thị trấn chỉ có một nha hành, không quá xa cửa hàng.

 

Lúc Lê Mạn và Tống Đại Sơn đi vào, có một người dáng vẻ quản sự lập tức nghênh đón, cười hỏi: "Lão gia và phu nhân muốn mua người sao? Muốn mua loại gì? Ở đây chúng tôi có tất, các người nhất định sẽ hài lòng.”

Lê Mạn không vội nói chuyện, mà tùy ý liếc nhìn nha hành này một chút.

Cách đó không xa có một người dáng vẻ quản sự đang dẫn theo một đám người quần áo lam lũ đi về hậu viện, mà chính giữa viện thì đứng vài hàng người, nam nữ già trẻ đều có, lúc này đứng phía trước bọn họ có một nam nhân, dường như là đang lựa chọn, đây hẳn là đến nha hành mua người.

Lê Mạn nhìn một vòng mới trả lời người quản sự bên cạnh nói: "Chúng ta đúng là muốn mua người, muốn tìm hai nữ, có thể làm việc, tay chân nhanh nhẹn một chút."

Quản sự cười nói: "Vậy hai vị theo ta, nơi này của chúng ta rất nhiều người, các người có thể chọn lựa kỹ càng." Nói xong dẫn Lê Mạn và Tống Đại Sơn đến trước mặt đám người chính giữa này, để bọn họ lựa chọn.

Vừa rồi nam nhân đã chọn người xong, theo quản sự đi làm thủ tục, những người còn lại đứng ở đó tiếp tục chờ được chọn.

Lê Mạn gạt đi sự khó chịu nhàn nhạt ở trong lòng, nghiêm túc đánh giá những người trước mặt.

Những người trước mặt này, nam nữ già trẻ đều có, nhỏ nhất dường như chỉ có năm sáu tuổi, lớn nhất nhìn có vẻ năm sáu mươi tuổi, cũng không biết như thế nào lại lưu lạc đến nơi này.

Có điều, Lê Mạn không có cách nào vì cảm thông mà giúp những người này, hôm nay nàng chỉ cần hai nữ nhân, cho nên loại trừ tất cả nam nhân.

Lê Mạn muốn tìm một người chuyên bán đồ ăn vặt trà uống trong phòng thư giãn, cho nên cần tướng mạo đoan chính, mồm miệng lanh lợi, hơn nữa biết tính toán sổ sách thu tiền, điều kiện này sàng lọc hết đại bộ phận người, chỉ còn lại có bốn người thích hợp.

Quản sự để cho bốn người này đứng ở phía trước.

Lê Mạn hỏi quản sự về lai lịch của bốn nữ tử này.

Quản sự thấy dáng vẻ Lê Mạn không giống thiếu tiền, tự nhiên phục vụ chu đáo, cẩn thận nói với Lê Mạn lai lịch bốn người này.

"Người này, là nha đầu của gia đình giàu có trong thành, bị đương gia thái thái bán, nghe nói là vì quyến rũ nam chủ tử." Quản sự chỉ vào nữ tử đứng đầu tiên, khoảng chừng hai mươi tuổi, diện mạo khá tốt nói.

Nữ tử này ngược lại trải qua những chuyện không khác với nguyên thân cho lắm, đều là vì thông đồng với nam chủ nhân mà bị bán.

Lê Mạn nhìn kỹ nữ tử này một chút, đúng là diện mạo không tệ, dáng người cũng không tầm thường, nhìn liền biết là lanh lợi, nhưng nàng lại không định mua, vì người không an phận như vậy, nàng cũng không dám dùng.

Quản sự lại chỉ vào người phụ nữ đứng thứ hai, gầy gò như củi nói: "Người này là vì quê nhà lũ lụt mà chạy nạn một nhà, cuộc sống quá khó khăn liền tự bán làm nô lệ."

Lê Mạn hỏi: "Là cả nhà đều bán thân làm nô ở đây sao? Là những người nào?"

Quản sự trả lời: "Còn trượng phu của nàng ấy và hai đứa con trai đều ở nha hành chúng ta."

Người phụ nữ này thấy Lê Mạn hỏi nàng, đoán chừng là có chút chiêu trò, lập tức quỳ xuống, cầu xin Lê Mạn: "Phu nhân, cả nhà chúng ta đều rất siêng năng, ngài mua chúng ta đi, chúng ta việc gì cũng có thể làm, cầu xin ngài đừng để người một nhà chúng ta tách ra."

Quản sự nhìn nữ nhân này lại cầu xin, tiến lên đạp một cái, tức giận nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, không được nói cái này nữa, không nghe đúng không!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK