Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng đang phấn khởi, tối đó Lê Mạt quyết định làm món ăn ngon đãi Tống Đại Sơn.

Nàng lấy một chút bột mì cuối cùng trong nhà ra, lại bảo Tống Đại Sơn đi vào trong vườn rau cắt xuống chút rau hẹ mới mọc dài, đêm nay làm sủi cảo ăn.

Nghe nói tối nay ăn sủi cao, không riêng gì Tiểu Bảo phấn khích nhảy nhót tưng bừng mà ngay cả Tống Đại Sơn cũng là hai mắt sáng rực, cắt rau hẹ cực kỳ nhanh.

Tiếp theo, Lê Mạt cơ bản không hề có đất dụng võ, từ nhồi rau củ đến nhào bột, Tống Đại Sơn đều một mình bao thầu hết, cuối cùng ngay cả làm sủi cảo Lê Mạt cũng không có gói nhanh bằng hắn.

 

Có Tống Đại Sơn ở đây, một chút sủi cao rất nhanh đã được gói kỹ, đun một nồi nước nóng, thả sủi cảo vào, chờ sau khi sủi cao chín, người một nhà ngồi quây quần bên cạnh bàn, ăn sủi cảo thơm phức. Miễn bàn đến hình thức đẹp mắt, Tiểu Bảo còn ăn đến con mắt híp lại, cái bụng nho nhỏ lại dám ăn liên tục mười lăm cái sủi cảo, ăn đến cái bụng tròn vo.

Lê Mạt ăn mười cái sủi cảo đã cảm thấy no căng, còn lại toàn bộ đều tiến vào trong bụng của Tống Đại Sơn, cả nhà ăn đến bụng căng tròn, thỏa mãn không thôi.

“Dì Mạt, lần sau có còn được ăn sủi cảo nữa không?” Tiểu Bảo dùng giọng trẻ con hỏi, mắt nhìn Lê Mạt lom lom.

 

Sủi cảo thật sự là ăn quá ngon, trước đây nó cũng chưa từng được ăn đâu đấy.

Một cái nguyện vọng nhỏ như thế, Lê Mạt đương nhiên đồng ý thỏa mãn tiểu hài tử, lập tức gật đầu đáp ứng: “Đương nhiên là được, chờ lần sau dì Mạt đi lên trên trấn sẽ mua nhiều bột mì hơn, sau này Tiểu Bảo muốn ăn thì sẽ làm.”

Tiểu Bảo lập tức cười rộ lên, trong lòng bắt đầu chờ mong đến lần tiếp theo được ăn sủi cảo.

Ăn sủi cảo xong thời gian vẫn còn sớm, Tống Đại Sơn trực tiếp lấy lồng gà còn chưa có bện xong ra, ở dưới ánh nến nhà chính tiếp tục bện.

Lê Mạt cũng ngồi ở cạnh bàn, ôm Tiểu Bảo trong lồng ng.ực mình, dạy Tiểu Bảo đếm số.

Trước mắt Tiểu Bảo chỉ nhận biết được hai chữ số, một là số “một”, một là số “bốn”, cũng không biết nó học hai số này từ ai, nhưng những số khác nó lại không biết.

Lê Mạt chuẩn bị dạy cho nó mười số đổ lại trước, mỗi lần dạy một số sẽ tương ướng duỗi ra mấy ngón tay, đồng thời đọc lên thành tiếng. Tiểu Bảo theo đó đọc ở sau nàng.

Lê Mạt phát hiện Tiểu Bảo rất thông minh, nàng chỉ dạy hai lần nó đã lập tức nhớ kỹ, có thể đếm thẳng từ một đến mười.

Lê Mạt lại tùy ý duỗi ba ngón tay ra, hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đây là mấy?”

Nhãn cầu đen bóng của Tiểu Bảo xoay chuyển, lập tức trả lời giòn tan: “Đây là ba!”

Lê Mạt lại duỗi năm ngón tay ra: “Vậy đây là mấy?”

Tiểu Bảo suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đây là năm!”

Lê Mạt cúi đầu hôn lên trên mặt Tiểu Bảo một cái, khích lệ: “Tiểu Bảo của chúng ta thật thông minh, đáp đúng hết rồi!”

Tiểu Bảo được khen vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt lóe sáng nhìn qua Lê Mạt, trong mắt là khát vọng muốn được Lê Mạt hỏi tiếp.

Lê Mạt thuận theo ý của nó, lần nữa duỗi bảy ngón tay ra để nó phân biệt.

Lần này ngón tay hơi nhiều, Tiểu Bảo vạch tay Lê Mạt lên, đếm từng ngón một tới: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, đây là bảy!”

Tiểu Bảo nói xong lại chờ mong nhìn Lê Mạt, để nàng nhanh công bố đáp án chính xác.

Lê Mạt gật đầu thật mạnh: “Chúc mừng Tiểu Bảo, lại đáp đúng rồi!”

Tiểu Bảo lập tức cười hì hì, còn nhìn về phía Tống Đại Sơn, ý tứ mời khen ngợi không cần nói cũng biết.

Tống Đại Sơn liên tục ở bên cạnh lắng nghe, giờ phút này cũng mỉm cười xoa đầu Tiểu Bảo, tỏ vẻ tán thưởng.

Lê Mạt có chút bị sự thông minh của Tiểu Bảo làm cho ngạc nhiên, hài tử mới hơn ba tuổi, trước đó chưa từng được ai dạy qua, lần đầu tiên phân biệt chữ số chỉ cần dạy hai lần là biết, thật sự rất thông minh nha, nói không chừng còn là thể loại ham học hỏi.

Lê Mạt biết hài tử của thời đại này, đặc biệt là hài tử ở trong thôn đều không mấy xem trọng giáo dục. Nguyên nhân thứ nhất là vấn đề về quan niệm, cảm thấy không đọc sách cũng không sao cả, người trong thôn cơ bản đều không biết chữ. Còn có một nguyên nhân rất quan trọng chính là đọc sách quá đắt, không có tiền cơ bản không thể học tiếp nổi, giống như Thiện Ca Nhi của nhà Đại Trụ, cả nhà phải kéo một người đi học. Nhiều người như vậy kiếm tiền cung cấp cho một người đọc sách còn phải tốn sức như thế, người trong thôn nào dám tùy tiện cho con đi học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK