Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Mạn khen ngợi nói: "Hiện tại không phải đại phu thì sau này cũng là phải, ta gọi trước thôi mà."

Ý cười trên khóe miệng tiểu ca ngày càng sâu, càng thêm kiên nhẫn lạ thường đối với câu hỏi của Lê Mạn: "Nơi này của chúng ta có tổng cộng hai vị đại phu khám bệnh, cô khám vết thương ở chân thì có thể đi tìm Lâm đại phu, đây là sở trường của ông ấy, y thuật rất cao siêu, cô xem, ngay tại bên này này, nhưng mà cô phải xếp hàng đợi đến lượt mình rồi mới đi vào." Tiểu ca nói xong thì chỉ cho Lê Mạn một căn phòng.

Lê Mạn gật đầu, cảm tạ tiểu ca xong mới đi về phía bên kia xếp hàng.

 

Đằng trước đã có ba người xếp hàng, Lê Mạn và Tống Đại Sơn đứng ở đằng sau, vô tình nhìn thấy quang cảnh bên trong khi rèm cửa bị vén lên, chỉ lờ mờ nhìn thấy một loạt ngăn tủ và ghế, không nhìn thấy gì khác.

Đợi khoảng một canh giờ thì 3 người đằng trước mới khám xong, đến phiên đám Lê Mạn.

Khi Lê Mạn đi vào thì thấy một lão giả có chòm râu bạc trắng một nửa ngồi ngay ngắn ở sau bàn dài, thấy Lê Mạn đi vào, ông ấy đưa tay ra ý bảo bọn họ ngồi xuống ghế ở cái bàn bên cạnh.

 

Lão giả liếc mắt nhìn về phía chân của Tống Đại Sơn hỏi: "Tới khám chân phải không? Tình trạng chân của ngươi như thế nào?"

Tống Đại Sơn nói đúng sự thật: "Trước đây ta vào quân ngũ, chân bị thương ở chiến trường, lúc ấy thời gian chữa trị bị trì hoãn, từ đó thì vẫn luôn không khỏe, những đại phu khác đều nói không trị được."

Đại phu gật đầu, đi đến trước mặt Tống Đại Sơn sờ nắn chân hắn, sau đó lại vén ống quần Tống Đại Sơn lên, xem tình trạng của cái chân.

Đại phu vừa hỏi vừa xem xét tình trạng, khoảng một khắc sau mới ngồi lại trên ghế, vuốt chòm râu nói: "Thương tổn đến xương cốt , lại bởi vì để lâu quá rồi nên không dễ chữa trị đâu."

Lê Mạn căng thẳng hỏi: "Vậy đại phu ơi, ngài có thể chữa được không?"

Đại phu suy tính một lúc lâu sau mới nói: "Chỗ bị thương kia nếu được chữa trị ngay từ đầu thì tương đối đơn giản, bây giờ lại kéo dài lâu như vậy, không có lợi cho việc chữa trị đâu."

Lê Mạn nắm được trọng điểm trong lời đại phu nói, hỏi: "Đại phu, ý của ngài là có thể chữa khỏi, chỉ là có hơi khó thôi đúng không?"

Đại phu có phần hài lòng liếc nhìn Lê Mạn một cái, gật đầu: "Không sai, chỗ bị thương kia nếu tỉ mỉ chữa trị thì sẽ khỏi, chỉ là phải tốn không ít thời gian, cũng sẽ phải chịu không ít đau khổ, số tiền đổ vào đó cũng không nhỏ, nhà các người có đồng ý không?"

Đại phu nhìn cách ăn mặc của cả nhà Tống Đại Sơn cũng không phải quá đẹp, vừa nhìn đã biết là gia cảnh không giàu có, không phải nhà bình thương nào cũng có tiền để chữa trị vết thương ở chân này nên ông ấy phải nói rõ trước.

Lê Mạn không có một chút băn khoăn nào, chỉ hỏi: "Vậy đại phu à, ngài nói ra một con số đi, nếu muốn chữa khỏi chân cho tướng công của ta thì phải tốn khoảng bao nhiêu bạc."

Đại phu đáp: "Chân của tướng công ngươi phải từ từ mà chữa, dựa vào bôi ngoài da và uống thuốc, hơn nữa phải châm cứu hỗ trợ, mỗi lần châm cứu xong phải về uống thuốc nửa tháng, sau đó lại đến đây, căn cứ vào hiệu quả mà điều chỉnh châm cứ và đơn thuốc. Dựa theo tình trạng chân của tướng công ngươi, có lẽ phải làm 10 lần trị liệu, nếu không có hiệu quả thì vẫn cứ tiếp tục chữa như vậy."

Lê Mạn biết ý của ông ấy là phải chữa trị từng đợt, liền hỏi: "Đại phu, có phải trả tiền theo từng đợt không? Trị lần nào thì trả tiền thuốc lần đó."

Đại phu gật đầu: "Không sai."

Đại phu nói xong thì giống như là biết tiếp theo Lê Mạn sẽ hỏi giá, vì thế nói thẳng: "Chân của tướng công ngươi, một lần châm cứu cộng thêm thuốc bôi ngoài da và thuốc nửa tháng, mỗi lần chữa trị cần 3 lượng bạc."

Lê Mạn tính toán trong lòng, theo như lời đại phu, muốn trị chân cho Tống Đại Sơn thì mỗi tháng phải cần ít nhất 6 lượng bạc, mỗi tháng nhà họ dựa vào Tống Đại Sơn kiếm được 2 lượng bạc, nàng trang điểm và bán kem thơm kiếm được khoảng 1 lượng bạc, tổng cộng mới được 3 lượng, còn thiếu một nửa, như vậy tuyệt đối không được rồi.

Nhưng mà bây giờ trong tay họ cũng có khoảng 7 lượng bạc, có thể trị được hai lần tạm trước, sau đó lại từ từ nghĩ cách khác, nhưng chân của Tống Đại Sơn phải chữa trị càng sớm càng tốt, không thể kéo dài nữa.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn gật đầu, nói: "Đại phu, chúng ta sẽ chữa, làm phiền ông chữa trị ngay hôm nay cho chúng ta đi."

Đại phu như muốn xác nhận lại lần nữa nói: "Các người khẳng định muốn trị sao?"

Lê Mạn gật đầu: "Đúng vậy."

Đại phu vuốt chòm râu, nói với học đồ ở phía ngoài chuẩn bị các thứ, sau đó bảo Tống Đại Sơn nằm xuống giường nhỏ phía sau bình phong, chuẩn bị châm cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK