Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biết rồi ạ...” Nói xong Tiểu Bảo liền bước chân ngắn nhỏ chạy đi.

Thấy Tiểu Bảo đi rồi, Lê Mạn móc ra một lượng rưỡi bạc đưa cho Tống Đại Sơn, “Đại Sơn ca, tiền này huynh cầm đến trả cho Triệu thúc đi, lại gói chút điểm tâm mang đi, cảm ơn người ta cho chúng ta vay tiền.”

Lê Mạn không thích cảm giác thiếu tiền người ta, trong lòng cảm thấy có chuyện đè nặng, cho nên hiện tại có tiền chuyện thứ nhất chính là trả hết tiền còn nợ, Tống Đại Sơn cũng vậy, cho nên không nói cái gì, nhận lấy tiền rồi mang theo điểm tâm đến nhà Triệu thúc.

 

Tống Đại Sơn đi rồi, Lê Mạn lấy ra vải dệt còn lại, bắt đầu làm quần áo cho Tống Đại Sơn, quần áo của hắn rách đến không thể rách hơn, quần áo bên trong cũng vậy, cho nên cần mau chóng làm một bộ cho hắn mặc, còn lại thì từ từ làm.

Lê Mạn biết thời đại này quần lót người ta mặc đều là kiểu quần xà lỏn, vừa to vừa thùng thình, không có tính thoải mái đáng nói, Lê Mạn vẫn cảm thấy quần lót hiện đại thoải mái hơn nhiều, cho nên tính toán cũng làm cho Tống Đại Sơn hai chiếc quần lót nam kiểu hiện đại, dù không giống như quần lót nơi này, nhưng mặc ở bên trong cũng không nhìn thấy, thoải mái là được, cho nên cũng không có thảo luận vấn đề quần lót với Tống Đại Sơn, trực tiếp làm thành kiểu hiện đại cho hắn.

Khi Lê Mạn làm xong cho Tống Đại Sơn hai chiếc quần lót, Tống Đại Sơn đã ôm Tiểu Bảo trở lại, chẳng qua phía sau còn đi theo Dương Lan Hoa và mấy hài tử Thạch Đầu, Mộc Đầu.

 

Lê Mạn đứng dậy, “Sao Lan Hoa tẩu tử lại tới đây?”

Dương Lan Hoa cười chỉ vào hài tử phía sau mình, “Còn có thể làm sao, hai cái tổ tông này nhà ta vừa mới thấy Tiểu Bảo mặc quần áo mới, không chỉ nói đẹp, còn ầm ĩ muốn quần áo mới giống như của Tiểu Bảo, vậy nên ta mới tới đây.”

Tiểu Bảo nghe được lời này còn kiêu ngạo mà ưỡn ưỡn bụng, có chút khoe khoang.

Lê Mạn cười cười trong lòng.

Dương Lan Hoa nói rồi ngồi xuống, lại nhìn nhìn quần yếm Tiểu Bảo mặc, “Bộ đồ muội làm cho Tiểu Bảo này, ta chưa từng thấy bao giờ, tiểu hài tử mặc vào thật là đẹp mắt, người lớn như ta cũng cảm thấy rất là thích, khó trách hai cái tiểu ma đầu nhà ta cũng muốn.”

Lê Mạn lập tức nói: “Tẩu tử, bộ đồ này gọi là quần yếm, chính là tiểu hài tử mặc mới đáng yêu, rất đơn giản, muội nói với tẩu một chút làm như thế nào, bảo đảm tẩu vừa nghe là biết.”

Lê Mạn lập tức nói cho Dương Lan Hoa cắt may quần yếm như thế nào.

Đều là phụ nhân cầm kim chỉ quanh năm, rất quen thuộc với việc cắt đồ may vá, cho nên Lê Mạn nói một lần Dương Lan Hoa đã hiểu, nói luôn khi nào đến trấn trên mua chút vải làm cho hai đứa nhỏ một bộ giống vậy.

Hai đứa nhỏ nhà Dương Lan Hoa nghe nói cũng được làm quần áo như vậy, lập tức cao hứng lên.

Nói xong việc này, Dương Lan Hoa lại tiếp tục nói đến chuyện hương cao, “Muội tử, lần trước ta lấy hương cao từ chỗ muội quay về nhà mẹ đẻ của ta bên kia bán, mấy người bên kia đều mua, trong tay ta có đều bán đi ra ngoài, ta đánh giá mấy người kia về nhà nói, lần sau ta đến còn có người muốn mua, cho nên muội lại lấy mấy hộp cho ta.”

Lê Mạn gật đầu, may mắn ngày hôm qua mới làm 50 hộp.

Dương Lan Hoa cầm hương cao mới làm mang theo hai đứa nhỏ về nhà, đi tới cửa mới nhớ tới gì đó, vội vàng quay đầu lại nói với Lê Mạn: “Xem trí nhớ của ta này, chính sự lại quên mất, muội tử, ta tới thuận tiện nói với muội một tiếng, ba ngày nữa Cầm Hoa xuất giá, ngày đó muội đến trang điểm cho Cầm Hoa, muội nhớ sắp xếp công việc trước, chớ quên.”

Lê Mạn nhớ kỹ ngày tháng, gật đầu, âm thầm tính toán làm xong chuyện của ngày mốt trước.

....................................

Làm quần áo mãi đến lúc trời tối, vốn định trong hôm nay làm ra một bộ quần áo cho Tống Đại Sơn, nhưng Tống Đại Sơn cảm thấy đốt đèn làm quần áo sẽ hỏng mắt, không cho Lê Mạn làm, Lê Mạn ngẫm lại nên cũng gác đồ vật xuống, ngày mai lại làm.

Tống Đại Sơn đun một nồi nước, đổ vào bồn rồi bưng vào nhà, “Lê Mạn, nàng với Tiểu Bảo lại đây cùng ngâm chân đi.”

Sáng hôm nay Lê Mạn đến trấn trên cũng bận cả ngày, đúng là có chút mệt, ngâm chân chút thì buổi tối người cũng sẽ ngủ ngon, cho nên nàng và Tiểu Bảo mỗi người ngồi một bên, đều cởi giày vớ cho chân vào nước ấm, lập tức cảm giác được thoải mái.

Chân của Tiểu Bảo nho nhỏ múp múp, ở trong nước không ngừng giơ ngón chân lên chơi, Lê Mạn nhìn thấy vui, đặt chân mình ở trên mu bàn chân Tiểu Bảo, dùng ngón chân xoa chân Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bị xoa cười ha ha, cũng lấy chân mình cọ Lê Mạn, chậu nước bị bọn họ chơi vang tiếng ào ào, nước cũng b.ắ.n ra không ít, Tống Đại Sơn tiến vào thấy hai người chơi như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới ngồi xổm xuống, đè lại chân Tiểu Bảo, “Hai người đừng ầm ĩ nữa, nhanh rửa chân lên giường ngủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK