Lê Mạn biết hiện tại tri huyện đại nhân đã biết đến sự tồn tại của nàng, nếu như đối phương cố ý muốn nàng đến trang điểm, một thôn phụ bình thường như nàng đâu thể chống lại quyền lợi, hiện tại có thể được Trần phu nhân bảo đảm như vậy, đã là tốt lắm rồi, nàng biết ơn ý tốt này của Trần phu nhân, lập tức đứng lên cảm tạ Trần phu nhân, nói: "Phu nhân, rất cảm ơn người, ý tốt của người tiểu nữ tử ghi nhớ trong lòng."
Trần phu nhân cười đỡ nàng dậy, vỗ vỗ tay nàng: “Tống nương tử đừng khách khí như vậy, mối làm ăn này là ta tìm cho ngươi, ta cũng hy vọng sau này tất cả đều vui vẻ, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng nói thay cho ngươi, sẽ không khiến ngươi lo lắng có chuyện gì xảy ra.”
Trần phu nhân nói xong, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền chào Lê Mạn và Tống Đại Sơn, xong lên xe ngựa rời khỏi đây.
Nhìn xe ngựa chạy xa dần, Lê Mạn thở dài, hi vọng toàn bộ chỉ là nàng nghĩ quá nhiều, có lẽ mọi chuyện không phức tạp như nàng nghĩ.
Tuy trong lòng Lê Mạn có tâm sự, nhưng nàng không quên chuyện của Chu Mai Hoa, sáng hôm sau trời còn chưa sáng đã rời giường, đám người Chu Mai Hoa chuẩn bị đến rồi.
Lê Mạn không đợi bao lâu, tam cô của Lâm Mãn đã dẫn Chu Mai Hoa đến cửa, còn có cả Cầm Hoa đi theo đằng sau.
Trời còn chưa sáng hai mẹ con Chu Mai Hoa đã đến thôn bên cạnh, chỉ là muốn trang điểm thật tốt trước khi đi gặp đối phương, Lê Mạn cũng biết thời gian gấp gáp, không nói nhiều lời, lập tức bỏ hộp đồ trang điểm ra trang điểm cho Chu Mai Hoa.
Lần này cũng trang điểm giống như lần trước, nên tốc độ làm nhanh hơn rất nhiều, qua nửa canh giờ sau liền làm xong, hiệu quả khiến người khác rất hài lòng, mắt thấy thời gian không còn sớm, tam cô Lâm Mãn vội móc mười năm văn tiền ra đưa cho Lê Mạn: “Vợ Đại Sơn à, ta cảm ơn ngươi, nếu hôm nay có kết quả tốt, ta rất cảm ơn ngươi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng không nhiều lời nữa, giờ phải đi rồi.”
Lê Mạn đáp lại được, tiễn đám người tam cô Lâm Mãn ra ngoài cửa, mãi đến khi bọn họ đi xa mới xoay người quay về phòng.
Kết quả vừa ngồi xuống không được bao lâu, chiếc xe ngựa hôm qua vừa tới lại dừng ở bên ngoài cửa nhà Lê Mạn, Trần phu nhân từ ngoài cửa đi vào.
Lê Mạn thấy Trần phu nhân đến, trong lòng đã đoán ra được, mỉm cười đón khách vào trong nhà, rót hai chén trà mời Trần phu nhân.
Hôm nay Trần phu nhân còn vội vàng hơn cả hôm qua, nước trà cũng không kịp uống, đã nói thẳng vào vấn đề: “Tống nương tử, ngày hôm qua vừa về nhà ta liền đến tìm tam di nương của tri huyện đại nhân, ta cũng đã nói với bà ấy, nói ngươi là một thôn phụ bình thường, chưa từng trải việc đời, có hơi nhát gian, nên hơi sợ lúc đó kết quả không như ý sẽ bị trách tội, sợ không dám trang điểm, rất là đáng tiếc.” Nói đến đây, Trần phu nhân cười, sau đó nói tiếp: “Tam di nương vừa nghe ta nói như vậy, lập tức nói chỉ cần không làm Cửu tiểu thư nhà bọn họ xấu hơn bình thường, thì sau đó có như thế nào cũng không liên quan đến ngươi.”
Kì thật lời của tam di nương là: “Tiểu phụ nhân này thật nhát gan, chỉ cần nàng ấy trang điểm tốt, chúng ta có thể trách nàng ấy cái gì, nàng ấy nghĩ chúng ta quá vô lý rồi, lão gia nhà ta yêu dân như con, sao có thể trách tội người khác tùy tiện được, ngươi về nói với nàng ấy, bảo nàng ấy cứ tới, không phải sợ gì, kết quả thế nào cũng không đổ lên trên đầu một thôn phụ như nàng ấy đâu.”
Lúc ấy Trần phu nhân nghe nói như vậy cũng thở ra một hơi, lời của tam di nương chẳng khác nào lời của tri huyện đại nhân nói, nếu đã nói không trách Tống nương tử, vậy khẳng định sẽ không lật lọng, cho nên vấn đề nàng lo lắng trước đó không là vấn đề nữa.
Lê Mạn nghe xong, tuy không vui vẻ mấy, nhưng cũng thả lỏng được một chút, chuyện này nếu xấu thì không đẩy ra được, vậy thì hi vọng hoàn thành mỹ mãn, kết thúc càng sớm càng tốt thôi.
Lê Mạn hỏi: “Vậy phu nhân, tri huyện có nói lúc nào ta cần đến trang điểm không?”
Trần phu nhân lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Mạn nói: “Sáng sớm ta đã đến đây, chính là vì việc này, đêm nay tri huyện đại nhân muốn mở tiệc mời quan trên đại nhân tới phủ, đến lúc đó cần Cửu tiểu thư xuất hiện, cho nên ngày hôm nay liền làm phiền ngươi theo ta đến nhà của đại nhân, ngươi mau thu dọn đồ đi, rồi lên xe ngựa đi.”
Lê Mạn không nghĩ tới sẽ gấp như vậy, nhưng cũng không thể từ chối được, chỉ có thể đứng lên chuẩn bị một chút.
Tống Đại Sơn vẫn luôn đứng ở bên cạnh giờ mới mở miệng: “Phu nhân, một mình nương tử ta đi đến đó ta rất lo lắng, ta có thể đi cùng không?”
Trần phu nhân lập tức gật gật đầu: “Có thể, đương nhiên có thể, có ngươi đi cùng nương tử ngươi cũng có thể an tâm hơn, vậy các ngươi mau chuẩn bị một chút đi, rồi chúng ta cùng đi.”