Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang điểm xong cho hai vị phu nhân, cũng gần 12 giờ là thời gian nên ăn trưa.

Lê Mạn buổi trưa không thể về nhà, chỉ có thể ở trấn trên ăn tạm một bữa.

Nàng đang định đi đến quầy mì bên ngoài tùy tiện ăn một bát, bà chủ liền gọi cô lại.

“Muội tử, bữa trưa sau này muội ăn ở trong tiệm đi, phía sau có một nhà bếp nhỏ, làm một chút là được”

 

Lê Mạn vội vàng từ chối: “Nguyệt tỷ, muội ra ngoài ăn là được rồi, muội trang điểm ở đây đã không trả cho tỷ tiền lại còn ăn cơm của tỷ thì không tốt chút nào”

Bà chủ kéo tay Lê Mạn không cho nàng đi: “Vậy thì muội nói sai rồi, muội mặc dù không trả tỷ tiền nhưng sau này nhất định sẽ mang đến nhiều khách , đến lúc đó phải là ta cảm ơn muội mới đúng. Vả lại, muội ở lại ta vẫn phải làm cơm ,mà muội không ở thì ta vẫn phải làm cơm, ta cũng không thiếu chút đồ đó của muội, ta có người ăn cùng thì cũng vui vẻ, trước kia ta chỉ ăn một mình ,rất cô đơn nên muội ở lại ăn cùng ta nhé.”

Thấy Lê Mạn vẫn còn do dự, bà chủ sầm mặt: “Có phải là ghét bỏ đồ ăn của ta không ngon đúng không? Vậy muội đi ra ngoài ăn đi”

 

Lê Mạn biết bà chủ cố ý nói như vậy, thấy tỷ ấy giữ lại như vậy, nếu một mực từ chối thì có vẻ quá khách khí rồi. Chỉ đành gật đầu đồng ý, đồng thời đối với bà chủ thêm phần cảm kích.

Đúng lúc này, Tống Đai Sơn ôm Tiểu Bảo đi vào tiệm.

Lê Mạn tiến lên đón, đem cái tay nhỏ duỗi ra muốn ôm của Tiểu Bảo ôm vào n.g.ự.c hôn một cái, giới thiệu với bà chủ: “Nguyệt tỷ, đây là tướng công của muội Tống Đại Sơn, đây là con muội tên Tiểu Bảo, Tiểu Bảo gọi dì Nguyệt đi.”

Bây giờ Tiểu Bão đã không còn là đứa bé gầy trơ xương lúc mới gặp Lê Mạn nữa, bé lúc này da dẻ trắng nõn, hai má và thân mình toàn thịt, lại thêm bộ quần áo dễ thương mà Lê Mạn làm cho, giống như một viên bánh vậy, dễ thương không chịu được.

Nguyệt nương nhiều năm không có con, nên rất thích trẻ con, bây giờ nhìn thấy Tiểu Bảo dễ thương như vậy liên vô cùng yêu thích, không nhịn được dơ tay muốn ôm Tiểu Bảo: “ Tiểu Bảo, có thể cho Nguyệt nương ôm không?”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ liền ngoan ngoãn dơ ra cánh tay đầy thịt.

Bà chủ vui vẻ, nhanh chóng tiếp lấy Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa nắn cái lưng nhỏ đầy thịt, càng xoa càng thích liền không chịu được mà thơm nó một cái

Tiểu Bảo bị hôn mà cười hì hì, cũng học theo dáng vẻ Lê Mạn lúc bình thường thơm lên mặt của bà chủ một cái thật kêu, khiến mà chủ ngạc nhiên đỉnh đỉnh Tiểu Bảo: “Aiyo, sao lại dễ thương như thế này chứ.”

Tiểu Bảo cười khanh khách.

Lê Mạn thấy vậy khóe miệng cong lên, mặc cho hai người ở một bên vui đùa lẫn nhau, nhìn Tống Đại Sơn hỏi: “Sao chàng vẫn chưa đánh xe về thôn?”

Tống Đại Sơn đáp: “Nàng trưa cũng không về, không biết nàng đã ăn cơm chưa, nên đến đây thăm nàng, chút nữa sẽ về, chiều lại đến đón nàng.”

Biết hắn lo cho mình, Lê Mạn nói việc bà chủ giữ mình lại cùng dùng cơm để hắn yên tâm.

Thấy thời gian không còn sớm, Tống Đại Sơm muốn bế Tiểu Bảo đưa về nhà, nào ngờ bà chủ lại mở lời muốn Tiểu Bảo ở lại: “Đằng nào buổi chiều ngươi cũng đến đón Lê Mạn về, không bằng để Tiểu Bảo ở đây, có chúng ta chăm nom sẽ không xẩy ra chuyện gì đâu.”

Tống Đại Sơn sợ Tiểu Bảo ở lại sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của bà chủ, đang định từ chối, Lê Mạn liền kéo hắn: “Không sao, để Tiểu Bảo ở lại đi”

Nàng thấy bà chủ vô cùng thích Tiểu Bảo, muốn chơi với Tiểu Bảo nhiều hơn, nên để Tiểu Bảo ở lại cũng không sao, vừa hay nàng có thể ở với Tiểu Bảo một lát.

Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn gật đầu, nói tạm biệt với bà chủ sau đó rời tiệm ra về.

Bà chủ vô cùng vui vẻ trực tiếp đưa Tiểu Bảo đến phòng bếp, đặt một chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn, gọi Tiểu Bảo và Lê Mạn đến dùng cơm.

Trong bữa ăn, bà chủ so với Lê Mạn thì chu đáo và tỉ mỉ hơn nhiều, liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Bảo làm Tiểu Bảo ăn đến tròn xoe bụng.

Lê Mạn có thể nhìn ra, bà chủ thực sự rất thích trẻ con, thấy bà chủ cũng đã 30 tuổi liền không nhịn được hỏi: “Nguyệt tỷ,con tỷ mấy tuổi rồi? Ở nhà ai trông nó?”

Bà chủ nghe những lời này, mặt mày như đưa đám, bất đắc dĩ thở dài: “Ta và tướng công đã kết hôn hơn 10 năm, vẫn không có thai, đã xem rất nhiều đại phu mà không biết là bệnh gì, bây giờ ta cũng đã bỏ cuộc rồi, có lẽ ông trời đã định ta không có con, cưỡng cầu cũng vô dụng.”

Lê Mạn khi còn ở hiện đại cũng gặp rất nhiều cặp vợ chồng như vậy, rất nhiều cặp vợ chồng không có con, không phải do bản thân có bệnh chỉ đơn thuần là không có được, có thể là đứa trẻ đến muộn mà thôi.Chẳng qua thời hiện đại có thụ tinh trong ống nghiệm, còn cổ đại lại không có nên chỉ có thể xem ý trời thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK