Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Vân Nương lại cầm lấy một thứ hình dạng khác trong tay hỏi: “Vậy cái này là cái gì? Hình như là mũ?”

Phía sau mũ này là cái bao vải rất lớn rất dài, bộ phận trùm đầu rộng giống như dáng vẻ của đai buộc trán, phía sau còn có dây đeo, bộ dáng nhìn như là mũ, nhưng lại không giống thường thấy lắm, rất kỳ quái.

Lê Mạn không có trả lời, chỉ là trực tiếp lấy mũ lại đây, từ phía sau tròng mũ lên toàn bộ búi tóc của Vân Nương, sau đó đem phần cuối của bộ phần trùm đầu cố định ở trước trán, căn cứ kích cỡ đầu dùng dây buộc lại để cố định, lúc này, đã che hết tóc và cái trán, sau này ở phòng bếp nấu cơm, vừa sẽ không làm dơ tóc, cũng có thể che khuất trán, cái này là thật sự chỉ còn một đôi mắt ở bên ngoài.

 

Thật ra nơi này cũng có mũ, không ít nam tử đều sẽ đội mũ, mà rất nhiều đầu bếp khi nấu cơm cũng đều sẽ đội mũ, chẳng qua mũ như vậy không thích hợp để nữ tử đội, bởi vì nữ tử búi tóc phức tạp, không đội mũ như vậy lê được, cho nên Vân Nương chưa từng mang mũ, mỗi khi xuống bếp chỉ có thể lộ tóc và mặt.

Vân Nương không nghĩ tới mũ còn có thể như vậy, lập tức vỗ đùi, “Sao ta không nghĩ tới làm cái mũ như vậy để đội khi nấu ăn chứ? Như vậy không cần lần nào tóc cũng có mùi khói dầu.”

Vân Nương nhìn bộ dáng mình giờ phút này chỉ còn một đôi mắt, nghĩ đến về sau ở phòng bếp sẽ không bị huân đến làn da, nói không chừng dần dần mụn trên mặt sẽ thật sự không còn, nghĩ đến đây, lập tức cao hứng mà móc ra một chuỗi đồng tiền từ túi tiền nhét vào trong tay Lê Mạn, “Muội tử, tỷ tỷ thật không biết làm thế nào cảm tạ muội cho thỏa đáng, tiền này là tiền muội làm khẩu trang và mũ vải này cho ta, muội nhất định phải nhận lấy.”

 

Lê Mạn một bên từ chối một bên xua tay, “Vân tỷ, cái này này không cần tiền, mấy khối vải dệt nhỏ giá trị không đến mấy cái tiền đồng, nếu thế này mà ta cũng muốn tiền của tỷ, ta đây thành người nào? Hơn nữa, ngày hôm qua tỷ đã đưa nhiều tiền rồi, đều có thể làm rất nhiều khẩu trang và mũ.”

Thấy Vân tỷ vẫn khăng khăng phải cho, Lê Mạn đành phải nói: “Vân tỷ, ta coi tỷ như bạn bè, đây là một chút tâm ý của một người bạn, nếu tỷ đưa tiền, chính là không nhận người bạn là ta.”

Trong lòng Vân tỷ vốn là có hảo cảm với Lê Mạn, thấy nàng nói như vậy, cũng không đưa tiền nữa, chỉ kéo tay Lê Mạn nói: “Được được được, không trả tiền, tâm ý của muội ta ghi tạc trong lòng.”

Thấy nàng ấy không còn tâm tư đưa tiền, lúc này Lê Mạn mới tiếp tục nói: “Vân tỷ, ta còn biết mấy cách trừ mụn dùng ngoài da, tỷ trở về thử xem, nếu kiên trì lâu dài hẳn là sẽ có hiệu quả không tồi.”

Lê Mạn nói tỉ mỉ cách dùng lô hội trừ mụn và hoàng liên trừ mụn cho Vân Nương.

Trước kia Vân Nương chỉ từng dùng thuốc bôi mà đại phu điều phối, cách Lê Mạn nói thật đúng là chưa từng nghe qua, nhưng hết thảy các phương pháp có thể trị khỏi mặt này của nàng ấy thì nàng ấy đều nguyện ý thử xem.

Vân Nương thật sự vô cùng cảm tạ ý tốt của Lê Mạn, cho dù không có hiệu quả, nhưng chỉ vì nàng tốn tâm tư suy nghĩ rất nhiều biện pháp này liền đáng giá để nàng ấy cảm tạ, nhưng đưa tiền cho Lê muội tử khẳng định nàng sẽ không thu, chỉ có thể chờ sau này gặp được cơ hộp thích hợp cảm tạ nàng cho đáng.

Lê Mạn không biết ý nghĩ của Vân Nương, thật ra nàng không nghĩ muốn cảm tạ gì, nàng chỉ là nói điều mình biết cho nàng ấy mà thôi, có hiệu quả hay không nàng cũng không biết.

Chỉ là hy vọng có hiệu quả đi.

Tuy nhiên, điều làm người cao hứng chính là, cách Lê Mạn cung cấp cho Vân Nương thật đúng là dùng được.

Một ngày trong mấy ngày sau, Vân Nương hưng phấn tới cửa hàng của Nguyệt Nương, vừa tiến đến liền bắt lấy lão bản nương kêu lên: “Nguyệt Nương, ngươi nhìn mặt ta xem!”

Lão bản nương liếc mắt một cái nhìn thấy khuôn mặt Vân Nương hôm nay không trang điểm, một khuôn mặt mộc, rất dễ dàng liền phát hiện màu sắc mấy nốt mụn trên mặt nàng ấy đã phai nhạt rất nhiều.

Lão bản nương không khỏi kinh hỉ, nâng mặt nàng ấy nhìn kỹ một chút, phát hiện các nốt mụn trên mặt nhỏ hơn rất nhiều, màu sắc cũng từ thâm biến thành nhạt đi không ít, cả khuôn mặt không khó coi như lúc đầu.

“Vân Nương, mặt của ngươi thật sự tốt hơn rất nhiều a.” Lão bản nương thiệt tình cao hứng vì bạn tốt.

Vân Nương liên tục gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, ngươi không biết mấy nốt mụn của của ta biến mất không ít, ta nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”

Vân Nương nói rồi nhìn xung quanh trong tiệm: “Lê muội tử đâu? Ta phải cảm ơn nàng thật nhiều mới được.”

“Nàng đi có chuyện, một hồi sẽ trở về.”

Nghe lão bản nương nói như thế, Vân Nương ngồi xuống trên ghế, nhìn thấy trên bàn có gương, lại nhịn không được lấy gương soi soi mặt mình.

Lão bản nương cười hỏi: “Ngươi sẽ không lại muốn trả tiền cảm tạ người ta nữa chứ? Ta cảm thấy đưa tiền không tốt lắm, Lê muội tử cũng sẽ không nhận, ngược lại sẽ không cao hứng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK