Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão bản nương bây giờ cũng coi như là hiểu Lê Mạn, biết nàng sẽ không dễ dàng mạnh mồm, nên ngay sau khi nghe Lê Mạn nói muốn buôn bán với nàng ấy, trong lòng lập tức không lẩn tránh, để Lê Mạn nói chi tiết.

Lê Mạn cũng biết lão bản nương này là một người tính tình hào sảng, cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Nguyệt tỷ, mùi hương trên người ta đích thật là mùi hương cao, nhưng không phải ta mua từ nhà khác, mà là do ta tự làm."

Lão bản nương hơi kinh ngạc, "Muội làm?"

Lê Mạn gật gật đầu, "Đúng vậy, là phương pháp ta tự mình nghĩ ra, hiệu quả rất tốt, mùi không thua gì hương cao bán trong cửa hàng."

Thấy lão bản nương lắng nghe nghiêm túc, Lê Mạn nói tiếp: "Trước đây ta đều làm ra bán cho phụ nữ trong thôn, bởi vì giá cả tương đối rẻ hơn nhiều, bán cũng không tệ. Có điều không đến trấn bán, chính là sợ ảnh hưởng đến việc mua bán của các cửa hàng trên trấn, đến lúc đó gây tai họa thì không hay. Nhưng bây giờ ta đang ở trong cửa hàng của tỷ, ngược lại ta muốn giới thiệu cho tỷ hương cao này của ta, nếu Nguyệt tỷ có ý định, có thể bán thử.”

Lão bản nương lại nắm lấy cánh tay Lê Mạn ngửi một cách cẩn thận, phát hiện mùi quả thật vô cùng tốt, có hứng thú, hỏi: "Muội mang theo hương cao tự làm không? Ta muốn xem qua.”

Lê Mạn gật đầu, "Hôm nay mang theo mấy hộp, Nguyệt tỷ chờ một chút, ta đi lấy.”

Lê Mạn đi đằng trước, lấy ra một hộp ở trong hộp trang điểm của mình, trở lại phòng bếp, đưa cho lão bản nương xem.

Lão bản nương nhìn thấy cái hộp có chút tinh xảo kia, ánh mắt sáng lên, còn chưa mở ra đã ca ngợi nói: "Cái hộp này của muội không tệ, trọng lượng này cũng quá nhiều, hơn cả trọng lượng hai hộp bán trong tiệm của ta."

Lê Mạn nói: "Lúc trước chính là định bán cho các nương tử bình thường không mua nổi hương cao, trọng lượng tự nhiên phải lớn hơn một chút, như vậy mới có lợi ích thực tế. Người dân bình thường mới nguyện ý mua.”

Lão bản nương gật đầu đồng ý.

Đưa tay mở nắp hộp ra, một mùi hương thanh nhã xông vào mũi, lại nhìn kỹ, đập vào mắt là một mảnh phấn hồng tinh tế, giống như khuôn mặt nhẵn nhụi sạch sẽ của thiếu nữ kia, vô cùng đẹp mắt.

Lão bản nương rất hài lòng với bề ngoài hương cao của Lê Mạn.

Lê Mạn lúc này cầm lấy hương cao, đưa tay thấm một chút, kéo cổ tay lão bản nương, nhẹ nhàng bôi đều, "Nguyệt tỷ, tỷ thử xem hương cao này, hộp này coi như ta tặng tỷ.”

Lão bản nương đưa cổ tay kề sát đến trước mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, lập tức một mùi thơm dễ chịu tiến vào chóp mũi, làm cho người ta tâm thần sảng khoái, mùi hương cao không hề kém cạnh so với mùi mình thường dùng.

Lão bản nương lúc này trong lòng đã có tám phần động tâm muốn làm việc này, hai phần còn lại vẫn phải hỏi rõ ràng.

"Lê muội tử, hương cao này của muội đúng là không tệ, không biết nếu muội làm ăn với ta, thì giá thế nào?"

Lê Mạn vươn bốn ngón tay ngọc nói, "Một hộp ta thu tỷ bốn văn tiền, cũng không cần tỷ đi lấy hàng, mỗi lần ta sẽ mang tới đây cho tỷ.”

Lão bản nương kinh ngạc trong nháy mắt, "Chỉ thu bốn văn tiền?"

 

Lê Mạn cười gật đầu, "Đúng, chỉ thu tỷ bốn văn tiền, tỷ có thể bán thấp hơn giá hương cao bình thường một chút, như vậy trong cửa hàng có thể có hai loại giá hương cao, cho dù là nữ tử nhà người bình thường cũng có thể mua được”

Lão bản nương cũng nghĩ đến điểm này, "Lúc trước ta đều chuyên đến một cửa hàng bán hương cao trong thành, mỗi chi phí là hết sạch tám văn tiền, hơn nữa thời gian trễ nãi và phí nhân công xe ngựa, mỗi hộp hương cao tối thiểu phải mười văn tiền, ta vẫn phải kiếm lời, giá cao hương cao này cũng không thấp hơn được, dẫn đến bán hương cao không được tốt, ngoại trừ nhà phú quý, người bình thường sẽ không mua. Nếu muội để cho ta giá chỉ bốn văn tiền, vậy thì ta bán tám văn tiền một hộp, mỗi hộp vẫn kiếm được nhiều như bình thường, nhưng người mua sẽ nhiều hơn, tổng thể thì ta kiếm được nhiều hơn.”

Lão bản nương nói đến đây, ánh mắt nhìn Lê Mạn mang theo nụ cười, "Lê muội tử, chuyện làm ăn tốt như vậy ta làm sao có thể bỏ qua?"

Lê Mạn cũng nở nụ cười, trực tiếp nói: "Vậy vừa hay, hôm nay ta mang theo mấy hộp, Nguyệt tỷ tỷ có thể bán thử hiệu quả xem sao."

Lão bản nương càng bội phục Lê Mạn, tiểu nương tử này căn bản không liên quan đến hai chữ thôn phụ, thậm chí còn xuất sắc thông minh hơn so với một vài tiểu thư khuê các, ánh mắt đặc biệt. Nữ tử như vậy, rơi vào trong thị trấn bình thường này, cũng không biết là may hay là bất hạnh.

Buổi chiều, lão bản nương đặt năm hộp hương cao mà Lê Mạn mang đến lên giá trưng bày, đặt cùng một chỗ với hương cao nguyên bản, lại niêm yết giá đơn độc, dùng mảnh gỗ nhỏ chuyên niêm yết giá ghi dấu tám văn tiền một hộp.

Lúc này, hễ khách nhân vào cửa hàng dạo chơi, nhìn thấy giá niêm yết hương cao chỉ tám văn tiền, đều nhịn không được mở miệng hỏi một phen, đặc biệt là những phụ nhân ăn mặc bình thường, gần như nhìn thấy là không thể không hỏi.

Lão bản nương tự nhiên trả lời từng người một, lại dùng tài ăn nói tốt, buổi chiều không quá một canh giờ, liền bán hết năm hộp hương cao.

Lão bản nương vui mừng không thôi, cố ý vào phòng hóa trang nói chuyện này với Lê Mạn, "Muội tử, năm hộp hương cao của muội đã hết rồi, vừa rồi hai người phụ nữ cùng nhau tới đây, chỉ còn lại một hộp cuối cùng, có một người phụ nữ không mua được, hỏi ta còn hay không, ta trả lời nàng ấy là ngày mai sẽ có, ngày mai muội có thể mang cho ta thêm một chút, không đúng, phải mang thêm nhiều chút, mang mấy chục hộp tới đây."

Lê Mạn nhớ tới số lượng hương cao còn lại trong nhà, nói: "Hàng có sẵn trong nhà muội cũng không nhiều, ngày mai ta chỉ có thể mang hai mươi hộp tới, sau đó lại làm tiếp, làm xong ta lại mang cho tỷ."

Lão bản nương vốn định bảo nàng mang theo nhiều một chút, nếu đã như vậy, bán trước hai mươi hộp cũng được, tìm mọi cách dặn dò bảo Lê Mạn nhanh chóng làm nhiều hơn chút mang đến.

Lê Mạn gật đầu đồng ý, trong lòng thập phần cao hứng, lần này lại có thêm một khoản thu nhập.

 

Có điều, hương cao trong nhà không nhiều lắm, phải làm nhiều một chút, ngày mai có thể bảo Tống Đại Sơn nhân buổi chiều có thời gian đi sau núi hái hoa trước, chờ buổi tối trở về tranh thủ thời gian làm hương cao.

Lúc này, phía trước có người gọi lão bản nương đi qua, lão bản nương không kịp nói thêm gì, vội vàng đi bán ở phía trước.

Tạm thời không có khách nhân trang điểm, Lê Mạn lấy ra cây gậy gỗ nhỏ trong túi của Tiểu Bảo, bắt đầu dạy Tiểu Bảo cách cộng trừ trong vòng mười.

Chỉ là còn chưa kịp dạy Tiểu Bảo hai câu, lão bản nương đi đã trở về, phía sau còn có một người đi theo.

Lão bản nương dẫn người phía sau đến trước mặt Lê Mạn, giới thiệu với người nọ: "Vân nương, vị này chính là trang điểm trong cửa hàng nhà ta, cô cũng giống ta, gọi muội ấy là Lê muội tử là được rồi."

Sau khi nói xong, lại nói với Lê Mạn: "Muội tử, đây là bạn thân thiết từ nhỏ của ta, Vân Nương."

Lê Mạn đứng lên cúi chào với người vừa tới, "Vân tỷ."

Vân Nương cũng cúi chào, nói: "Nghe nói trong gian phòng này của Nguyệt Nương có một trang nương quá giỏi, nghe vậy, ta lập tức chạy tới xem một chút."

Lão bản nương che miệng cười, "Muội tử này của ta hôm qua mới chính thức bắt đầu đến chỗ ta trang điểm, sao hôm nay cô đã biết rồi? Cô bận rộn như thế, ta không tin là cô có thời gian để trò chuyện với phụ nữ.”

Vân Nương phất phất tay nói, "Cô đã quên ta làm gì rồi? Trưa hôm nay Hoàng phu nhân đến chỗ ta ăn cơm, bà ấy vừa thấy ta liền nói với ta chuyện mời trang nương bên này của cô, nghe bà ấy nói vô cùng kì diệu, khiến ta hiếu kỳ có phải hay không, qua giờ cơm ta liền ném cửa hàng cho tiểu nhị chạy tới cô xem thử.”

Nguyệt Nương nghe được nguyên nhân, cười nhạo nhìn về phía nàng ấy, "Ta thấy cô không phải là hiếu kỳ, là trong lòng ngứa ngáy phải không?"

Vân Nương bị nói mặt đỏ lên, đẩy lão bản nương một phen, "Nào có, chính là hiếu kỳ mà."

Lão bản nương lại cười thoải mái hơn, "Ta còn không biết cô, chỉ hận không thể giày vò khuôn mặt của cô mỗi ngày."

Vân Nương không phục, "Nói như cô không giày vò vậy, cô không so được với ta, chí ít ta cũng không trang điểm mỗi ngày.”

Lão bản nương tức giận, "Ta mở cửa hàng son phấn, ta có thể không trang điểm sao? Còn cô thì sao? Cô đúng là vào bếp mỗi ngày, cô trang điểm để làm gì? Còn có làn da này của cô, càng trang điểm càng tệ, đại phu cũng nói với cô ít trang điểm lại, cô còn không nghe.”

Nói đến Vân Nương này liền tiêu tan nhuệ khí, lông mày cũng nhíu lại, "Ta cũng không muốn a, nhưng mặt như vậy, không trang điểm làm sao gặp người? Mỗi ngày đón khách đưa khách rất nhiều, nếu không che một chút, thực khách sẽ ngán ngẩm.”

Lão bản nương cũng biết lý lẽ này, nhưng nhìn gương mặt của bạn chí cốt, vẫn nhịn không được mà thở dài.

Lão bản nương không nói nhiều nữa, nhìn về phía Lê Mạn, nói: "Muội tử, trang điểm cho Vân tỷ."

Lê Mạn tuy rằng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra từ trên mặt Vân Nương, Vân Nương này, trên mặt không ít mụn và sẹo mụn, trang điểm cũng không che lấp được hoàn toàn, đại khái nói chính là cái này.

Lê Mạn bảo Vân Nương ngồi xuống, tẩy trang cho nàng ấy trước.

Trang điểm trên mặt Vân Nương thật không ít, đại khái vì che đi mụn trứng cá, bôi phấn một lớp thật dày, nhìn có chút mất tự nhiên, lần này tẩy trang, cảm giác mặt thoải mái không ít, có điều, mụn trên gương mặt cũng hoàn toàn lộ ra.

Vân Nương cũng nhìn thấy mặt mình trong gương, thở dài nặng nề.

Khuôn mặt này của nàng ấy không biết đã khám qua bao nhiêu đại phu đã uống bao nhiêu loại thuốc, nhưng vẫn không trị được, có cái thật vất vả mới tan, cái khác lại mọc ra, khuôn mặt cho tới bây giờ chưa từng sạch sẽ. Đại phu nói không thể trang điểm nhiều, bằng không những nốt mụn trên mặt sẽ khó biến mất, nhưng gương mặt khó coi như vậy, không trang điểm che, làm sao mở cửa buôn bán?

Lê Mạn nhìn trạng thái trên mặt Vân Nương, đưa tay sờ sờ làn da của nàng ấy, hỏi: "Vân tỷ, bình thường tỷ thích ăn cay sao?"

Vân Nương lắc lắc đầu, "Không ăn nhiều, ta thích ăn mấy đồ ăn thanh đạm.”

“Vậy tỷ ngủ muộn sao?”

Vân Nương vẫn lắc đầu, "Không muộn, bình thường giờ tuất là ngủ.”

Nghe câu trả lời của nàng ấy, Lê Mạn đại khái biết mụn của nàng ấy là như thế nào, "Vân tỷ, mặt tỷ là da dầu, bản thân dễ bị mụn.”

Vẻ mặt của Vân Nương và lão bản nương đều khó hiểu, "Da dầu là cái gì?"

Lê Mạn lúc này mới nhớ tới thời đại này còn không biết phân loại da, đương nhiên không hiểu da dầu là cái gì.

Lê Mạn suy nghĩ một chút, giải thích: "Da dầu chính là trên mặt dễ ra dầu, thường xuyên nhờn nhờn."

Vân Nương kích động gật đầu, "Đúng đúng đúng, ta chính là như vậy, mặt thường xuyên nhơm nhớp, bình thường trang điểm một lúc là tiêu hết.”

Lão bản nương cũng tò mò hỏi: "Chẳng lẽ người bị mụn là vì có làn da dầu?"

Lê Mạn cố gắng dùng những lời đơn giản dễ hiểu nhất giải thích: "Không phải người có mụn đều là da dầu, có rất nhiều nguyên nhân khiến trên mặt người ta mọc mụn, nhưng người có làn da dầu tương đối dễ bị mụn, da dầu thường xuyên chảy dầu, sẽ bịt kín lỗ chân lông đổ mồ hôi của chúng ta, một khi bị chặn lại, mấy thứ bên trong cơ thể không tiết ra được, sẽ bị viêm, liền trở thành mụn trên mặt."

Vân Nương hiểu một cách đại khái, vội vàng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Có giải pháp nào không?"

Lê Mạn ngẫm lại, cảm thấy có lẽ là nội tiết của Vân Nương có vấn đề, cần điều hòa bên trong, cái này nàng không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể dựa vào đại phu.

Nhưng việc chăm sóc da bên ngoài nàng vẫn biết một chút.

Làn da dầu này, nhất định phải chú ý sạch sẽ, giữ cho làn da khô ráo, sau đó bớt tiếp xúc với dầu mỡ.

Lê Mạn nói tỉ mỉ những điều cần chú ý này với Vân Nương, Vân Nương vẻ mặt đau khổ lắc đầu, "Muội nói làm sạch da còn được, nhưng ít tiếp xúc với dầu mỡ, ta tuyệt đối không làm được. Có thể muội không biết, ta mở một tửu lâu, các món đặc biệt ở tửu lâu nhà ta đều là ta cầm thìa, đó là tay nghề độc quyền của nhà ta, chỉ có thể là ta làm, mỗi ngày trong nhà bếp hun khói dầu, nào có thể không tiếp xúc với dầu mỡ.”

Lê Mạn không ngờ Vân Nương làm công việc phòng bếp, vậy quả thật là không tránh khỏi khói dầu, chỉ có thể cố gắng ngăn cách khói dầu tiếp xúc với da.

Muốn ngăn chặn khói dầu từ bên ngoài, Lê Mạn nghĩ đến khẩu trang và mũ thời hiện đại.

Nơi này không có khẩu trang và loại mũ nàng muốn, chỉ có khăn che mặt và mũ che mặt, dùng đều vô cùng bất tiện, đối với Vân Nương mà nói lại càng bất tiện.

Nhưng khẩu trang thì khác. Không chỉ không ảnh hưởng đến công việc, mà còn có thể ngăn chặn khói dầu bên ngoài, cộng với mũ che kín trán, chỉ còn lại hai mắt ở bên ngoài, da giảm tiếp xúc với khói dầu, đây cũng được coi là một kiểu bảo vệ da rất tốt.

Nếu cộng với làm sạch sâu và điều hòa bên trong, xem như da sẽ không tốt lên ngay lập tức, nhưng cũng sẽ không tiếp tục nghiêm trọng thêm.

Nhưng hiện tại nàng nói cái gì là khẩu trang và mũ các nàng ấy đoán chừng cũng không tưởng tượng ra được, còn không bằng đêm nay trở về khâu một cái cho Vân Nương xem thử, coi như là báo đáp ân tình của lão bản nương đã giúp nàng như vậy.

Lê Mạn nói với Vân Nương: "Vân tỷ, chỗ của ta có chút đồ nhỏ ngăn cách khói dầu, nhưng bây giờ không có cách nào để làm, ngày mai nếu tỷ có thời gian tới đây một chuyến ta đưa cho tỷ."

Vân Nương ánh mắt sáng ngời, kinh hỉ nói: "Thật sao? Thật sự có biện pháp có thể ngăn cách khói dầu kia?"

Lê Mạn nói thật: "Có thể ngăn cách một phần, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tiếp xúc. Khuôn mặt này của tỷ, cần uống thuốc điều hòa bên trong, sau đó bảo hộ bên ngoài, lâu dài sẽ dần dần tốt lên.”

Vân Nương cao hứng kéo tay Lê Mạn vỗ vỗ, "Muội muội tốt, cám ơn muội.”

Lúc này lão bản nương ở một bên hỏi: "Vậy cô có muốn trang điểm không?"

Vân Nương vội vàng gật đầu, "Đương nhiên muốn, trang điểm của ta đều đã tẩy, không trang điểm làm sao về cửa hàng buôn bán?"

Lão bản nương đẩy đẩy Vân Nương, bất đắc dĩ nói: "Cô nha, biết trang điểm không tốt cô còn muốn trang điểm, thật hết cách với cô."

Vân Nương không để ý đến lão bản nương, chỉ đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, nói: "Muội tử, ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể che mụn trên mặt ta là được."

Lê Mạn gật đầu.

Tuy rằng đối với người bình thường mà nói che mụn rất khó làm, nhưng đối với nàng mà nói là chuyện nhỏ, vô cùng đơn giản.

Sau khi làm xong bước chăm sóc da trước khi trang điểm, Lê Mạn lấy phấn ra, trước tiên bôi lên mặt Vân Nương một lớp mỏng, sau khi tán đều da, dùng phấn cẩn thận bôi lên một chút ở nơi có mụn và sẹo mụn, che đi mụn trứng cá, sau đó tinh tế dùng kem làm đẹp để những loại phấn này tệp vào da, cuối cùng lại đánh thêm một lớp phấn mỏng, công phu không đến một chén trà, mụn trên mặt Vân Nương đã hoàn toàn không thấy nữa, trên mặt bóng loáng nhẵn nhụi, giống như không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Vân Nương nhìn thấy làn da của mình ở trong gương, mắt mở to, không biết công phu thế nào mà từng vấn đề về da đau đầu nhức óc của mình đã được giải quyết. Rõ ràng mỗi ngày nàng ấy đều phải bôi rất nhiều phấn lên mặt, nhưng vẫn không thể che hoàn toàn, hơn nữa mặt thì đầy phấn, không dễ chịu tí nào.

Thế nào mà đến tay Lê Mạn muội tử này, một cách vô cùng thành thạo liền giải quyết được.

Chả trách Hoàng phu nhân kia khen tay nghề của Lê muội tử này vô cùng kỳ diệu, xem ra không phải khoa trương, là thật sự có bản lĩnh lớn a.

Kế tiếp, Vân Nương càng chờ mong, không biết mình có thể được trang điểm thành dáng vẻ gì.

Ngũ quan của Vân Nương không tệ, lúc trước bị mụn trên mặt phá hủy, sau khi không có vấn đề về da, vẫn rất đẹp, cho nên trang điểm này cũng rất dễ dàng.

Lê Mạn không đến nửa khắc thời gian đã trang điểm xong cho Vân Nương.

Vân Nương nhìn thấy dáng vẻ của mình ở trong gương, trong lòng vô cùng tán thành khen ngợi của Hoàng phu nhân dành cho Lê Mạn.

Quả nhiên là tay nghề phi phàm, nàng ấy lớn như vậy, nào có lúc nào xinh đẹp như thế.

Lão bằng hữu của mình cũng có mắt, thế mà đào người có bản thân như vậy tới cửa hàng, sau này chuyện làm ăn không phải sẽ tốt đến mức bận rộn không thôi sao.

Xem ra nàng ấy cũng có thể giống như Hoàng phu nhân kia, nói về kỹ xảo của Lê muội tử với khách nhân đến tửu lâu ăn cơm.

Vân Nương vô cùng rộng rãi lấy ra một chuỗi tiền đồng từ trong túi tiền đưa cho Lê Mạn.

Lê Mạn cảm thấy số chuỗi tiền đồng này còn nhiều hơn lần trước Lâm Tiểu Vũ cho, tự nhiên không thể nhận lấy, vẫn nói rõ chỉ thu hai mươi văn tiền là được rồi.

Vân Nương cười nhét tiền đồng vào trong tay Lê Mạn, "Hôm nay muội không chỉ trang điểm cho ta thành xinh đẹp như vậy, còn muốn giúp ta làm đồ ngăn khói dầu, trong lòng ta cảm kích muội còn không kịp, số tiền cho nhiều này coi như ta đáp tạ muội, đừng từ chối, từ chối nữa là quá xa lạ.”

Lê Mạn cũng không phải người ngại ngùng, nếu Vân Nương đã nói như vậy, nàng có từ chối nhiều hơn nữa cũng không được, về sau nghĩ cách cho làn da của nàng ấy, cũng coi như là một phần tình nghĩa của nàng.

Cuối cùng, Vân Nương hẹn Lê Mạn và lão bản nương chiều mai tới, rồi vội vã rời đi.

Đợi Vân Nương đi rồi, lão bản nương nói với Lê Mạn: “Sau này nàng cho muội nhiều tiền muội cứ nhận lấy, không cần từ chối, nàng người này chỉ có thiệt tình thích ai, mới có thể ra tay hào phóng. Nhìn ra được là nàng thích muội, về sau thiệt tình tương đãi mới đúng.”

Trong lòng Lê Mạn cũng rất thích tính cách Vân Nương, nhìn ra được tới, vị này cũng là người tính tình lòng dạ rộng lớn sang sảng lưu loát, đây đúng là tính tình Lê Mạn thích.

Lão bản nương không biết nghĩ đến cái gì, thở dài, “Muội đừng nhìn nàng sang sảng vậy, thật ra nàng cũng là người số khổ, phu quân mất sớm, cũng không để lại cho nàng một đứa con, chỉ để lại cho nàng cái tửu lầu, cố tình nàng là người yêu dài lâu, tử thủ tửu lầu này, lại không muốn tái giá, hiện tại lòng dạ tinh thần trừ bỏ hao phí trên kinh doanh tửu lầu, chỉ có chút hứng thú duy nhất ở trên gương mặt kia của nàng, đáng tiếc, mặt của nàng vẫn luôn không thấy tốt lên.”

Lão bản nương nói xong nghĩ đến hôm nay chuyện nàng ấy lại đây, cười cười, “Phàm là nàng nghe được thứ có thể trở nên đẹp đều phải thử một lần, đây không phải sao, vừa mới nghe nói tay nghề của muội, lập tức liền chạy tới.”

Trong lòng Lê Mạn thở dài, ngược lại rất bội phục Vân Nương.

Một nữ nhân một mình khởi động một nhà tửu lầu, lại không thấy oán trách hối hận chút nào, ngược lại sang sảng hào phóng, có thể thấy được là người lòng dạ rộng lớn, người như vậy đáng giá để kính nể.

Nhớ tới thú vui duy nhất của Vân Nương chính là khuôn mặt của mình, Lê Mạn nghĩ ở trong lòng, muốn suy nghĩ thêm biện pháp để mặt nàng ấy trở nên tốt hơn.

Vào lúc ban đêm trở về, Lê Mạn lấy ra vải dệt trong nhà làm quần áo dư lại, dựa theo hình dáng khẩu trang hiện đại, dưới ngọn đèn dầu, làm cái khẩu trang bản cổ đại, sau đó theo búi tóc của nữ tử thời đại này, làm cái mũ thích hợp cho nữ tử che khuất tóc và cái trán.

Khẩu trang và mũ này có thể ngăn cách khói dầu, ngăn làn da tiếp tục chuyển biến xấu.

Nhưng muốn các nốt mụn trên mặt hoàn toàn biến mất, chỉ dựa vào cái này là không được, còn muốn nghĩ các cách khác.

Ở hiện đại, các sản phẩm có mục đích trừ mụn ùn ùn không dứt, chỉ cần trực tiếp bôi lên mặt là được, chính là ở chỗ này, ngay cả sữa rửa mặt làm sạch sâu cũng không có, chỉ có rửa mặt bằng xà bông thơm, muốn trừ mụn, chỉ có thể tìm chút đồ vật hiện giờ có.

Lê Mạn tìm kiếm ở trong đầu phương pháp trừ mụn thiên nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới hai thứ.

Cái thứ nhất đó là lô hội.

Hiện đại, chất dính trong lô hội có tác dụng làm đẹp nhất định, giảm nhiệt sát trùng, thanh mát giải độc, nguyên lý chính là lô hội có công hiệu kháng khuẩn giảm nhiệt. Lô hội cũng có công hiệu rõ ràng với việc giảm mụn, đồng thời còn có tác dụng trợ giúp bài tiết độc tố dưới da. Chỉ cần lấy lô hội tươi rửa sạch cắt thành đoạn, giã nát đắp ở trên mặt mười lăm phút, kiên trì làm là có thể thấy được hiệu quả.

Cái thứ hai là hoàng liên.

Hoàng liên là thứ tốt mỗi người đều biết có thể thanh nhiệt giải độc, dùng ở trên mặt, đương nhiên công hiệu có rất lớn với việc trừ mụn. Cho bột hoàng liên vào nước ấm khuấy thành dạng sệt, đắp ở trên mặt, cũng có hiệu quả trừ mụn rất tốt.

Hai biện pháp này ngày mai đều có thể nói cho Vân Nương, để nàng ấy thử xem xem.

Ngày hôm sau, chưa tới thời gian hẹn Vân Nương đã tới cửa hàng, thấy Lê Mạn đang vội vàng trang điểm cho một vị khách nhân, nàng ấy không mở miệng quấy rầy, chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn. Chờ sau khi Lê Mạn làm xong, lúc này mới hơi mang ngượng ngùng nói: “Ta đây nóng vội, nhịn không được muốn sớm nhìn xem muội làm cho ta thứ gì tốt, hảo muội muội, mau lấy ra cho ta xem đi.”

Lê Mạn cười mở ra túi vải bố trong rương trang điểm của mình, lấy ra khẩu trang và mũ từ bên trong đưa cho Vân Nương, “Vân tỷ, đây là đồ.”

Đương nhiên Vân Nương chưa từng thấy đồ vật kiểu này, ngón tay xách lên dây đeo khẩu trang, nghi hoặc mà nhìn về phía Lê Mạn, “Muội tử, thứ này ta còn chưa từng nhìn thấy, đây là dùng như thế nào?”

Lê Mạn lấy khẩu trang trong tay Vân Nương lại đây, đứng ở trước mặt nàng ấy, móc hai dây đeo của khẩu trang ra sau hai bên tai nàng ấy, điều chỉnh một chút vị trí đồ che, phía dưới mắt đến cằm đều che kín mít, chỉ còn lại có một đôi mắt và cái trán lộ ở bên ngoài.

Ánh mắt Vân Nương sáng lên, nhìn trái nhìn phải ở trong gương, lại hít sâu mấy lần, lúc này giọng nói mới mang theo kinh ngạc cảm thán nói: “Vậy mà lại tiện lợi như vậy! Che hết mặt của ta, hơn nữa sẽ không giống như khăn che mặt lúc ẩn lúc hiện, cũng không cần lo lắng rơi xuống.”

Vân Nương lại sờ sờ dây đeo sau tai, càng cảm thấy vật nhỏ này dùng tốt, không khỏi hỏi: “Muội tử, cái này gọi là cái gì nha?”

Lê Mạn đáp: “Cái này gọi là khẩu trang, ý là che miệng lại.”

Vân Nương gật đầu, cao hứng nói: “Tốt tốt tốt, thứ này tốt, đây không riêng gì che miệng, mặt cũng che khuất, còn không ảnh hưởng đến hô hấp, lại có thể ngăn khói dầu khi ta nấu đồ ăn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK