Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiểu Vũ cũng không tiếp tục đến cửa hàng son phấn kia nữa, mỗi ngày ngoan ngoãn trang điểm ở bên này.

Mà sau một thời gian kinh doanh trầm lắng, tiêu điều gần nửa tháng, cửa hàng cũng dần dần có khởi sắc, mấy vị khách hàng cũ trước đây cũng đã quay trở lại để hóa trang.

Trong đó có Văn phu nhân cứ cách mấy ngày đều đến mua hương cao.

 

Sáng sớm ngày hôm đó, Văn phu nhân bước vào cửa hàng mang theo nụ cười, đầu tiên là chào hỏi lão bản nương: “Lão bản nương, hôm nay ta muốn trang điểm, nên đã đến cửa hàng của cô.”

Lão bản nương nghe vậy nhếch miệng, đưa tay hoan nghênh: “Được ạ, Văn phu nhân mời vào.”

Văn phu nhân quen cửa quen nẻo tiến vào phòng trang điểm, trông thấy Lê Mạn, cười nói: “Tống nương tử, hôm nay trang điểm cho ta đi, nhất định phải trang điểm cho thật đẹp, hôm nay ta phải bồi lão gia nhà chúng ta tham gia một buổi yến hội của một vị hảo hữu.”

 

Lúc này sắc mặt của Văn phu nhân rất tự nhiên, giống như thời gian trước bà chưa từng đi đến nhà khác để trang điểm vậy. Kỳ thật trong lòng, Văn phu nhân vẫn là có chút hơi lúng túng .

Hai cửa hàng kia đều mời được mấy nương tử trang điểm, một nhà chỉ cần mười lăm văn tiền một lần, một nhà khác cũng chỉ cần mười hai văn tiền một lần, cửa hàng này tiết kiệm hơn nhiều, bà có thể không chọn cái rẻ hơn sao , tiền của bà cũng không phải gió lớn thổi tới.

Trước đó bà cũng đã đến cửa hàng trang điểm rẻ nhất trước, chỉ là ngày đó đã khiến cho bà tức giận đến không chịu được.

Nương tử đó trang điểm cho bà cùng lắm chỉ là dễ nhìn hơn so với bà tự mình trang điểm ở nhà một chút, thế nhưng trang điểm như vậy sao được, khuyết điểm trên mặt bà vẫn thấy nhất thanh nhị sở, khuôn mặt vẫn béo như vậy, mũi cũng vẫn hếch hướng lên trên cao như vậy, làm sao có thể dễ nhìn được chứ? Rõ ràng thời điểm Tống nương tử trang điểm cho bà, khuôn mặt gầy hẳn đi, cái mũi cũng không nhìn ra bầu trời như vậy.

Bà tức giận đến mức tranh luận với lão bản lý, kết quả lão bản nói một câu: “Trang điểm cũng không phải đổi khuôn mặt, làm sao có thể đem trên mặt béo của bà xoá tan được, hơn nữa còn có thể khiến cho mũi của bà thấp xuống đữo chứ? Yêu cầu của bà như vậy đơn giản là cố tình gây sự.”

Bà tức giận thề sẽ không tiếp tục … đến cửa hàng này mua đồ nữa.

Nghỉ ngơi mấy ngày, bà chưa từ bỏ ý định, lại đi đến một cửa hàng khác tốn mười lăm văn tiền một lần thử một chút, lần trang điểm này so với cửa hàng đầu tiên tốt hơn nhiều, có thể coi như là nhìn được, đương nhiên, so với tay nghề của Tống nương tử còn kém hơn nhiều lần.

Bà miễn cưỡng đi được hai ngày sau đó cũng không có đi nữa.

Lần này, một người bạn cũ của lão gia nhà bà tổ chức một bữa tiệc, mời tới những người làm ăn ở trên trấn thậm chí cả người làm ăn trong thành, tất cả các phu nhân cũng sẽ đi, trường hợp long trọng như vậy, bà đương nhiên không thể dùng đồ để tiết kiệm tiền nữa, khẳng định là muốn có hình tượng đẹp để, cho nên vẫn đến đây bên này trang điểm.

Trơ mắt, nhìn thấy lão bản nương cùng Tống nương tử phía trước không có bất kỳ thái độ khác biệt nào, bà mới yên lòng. Nghĩ đến, bọn họ cũng không biết sự tình trước đây bà đã từng đi tới hai nhà khác.

Lê Mạn không muốn tìm tòi nghiên cứu ý nghĩ trong lòng Văn phu nhân, chỉ bắt đầu nghiêm túc trang điểm cho bà.

Trước đây đối với khuôn mặt của Văn phu nhân nàng cũng đã trang điểm qua nhiều lần rồi, có thể được xem như là quen thuộc, lần này, cũng chỉ cần gần nửa canh giờ dã trang điểm cho bà một khuôn mặt trang dung , nghĩ đến Văn phu nhân muốn đi tham gia bữa tiệc quan trọng, Lê Mạn nghĩ, rồi búi cho Văn phu nhân tóc theo kiểu Cao Ly nghiêm trang mà không mất đi sự mỹ lệ.

“Văn phu nhân, được rồi, bà nhìn đi.” Lê Mạn nói, thu dụng cụ trên tay xuống.

Văn phu nhân nhìn thấy chính mình trong gương, vô cùng hài lòng.

“Tống nương tử, tay nghề của ngươi không có người nào có thể vượt qua.” Văn phu nhân vừa lấy tiền ra trả vừa khen ngợi nàng.

Lê Mạn nhận lấy tiền, cười gật đầu.

Sau khi chờ Văn phu nhân đi, lão bản nương cười đi vào: “Ta nghĩ rằng Văn phu nhân là không hài lòng với trang nương của hai nhà kia, bằng không cũng sẽ không quay về đây để trang điểm.”

Lê Mạn gật đầu: “Trường hợp này quá quan trọng, biết không thể tiết kiệm tiền được nên phải đi thôi.”

Lão bản nương cười lắc đầu: “Thật không hiểu rõ bà ấy nghĩ như thế nào, trong nhà có tiền như vậy, lại không thiếu tiền, làm gì mà cần phải tiết kiệm mấy văn tiền kia?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK