Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các trình tự trang điểm khác vẫn như bình thường, cũng không chỉnh sửa quá nhiều, chỉ ở bước cuối cùng cần phải tốn nhiều công sức để tạo đường nét trên khuôn mặt. Lê Mạt cũng đặt trọng điểm trang điểm mặt ở trên phương diện này, cho nên còn lại hơn phân nửa thời gian Lê Mạt đều dùng tạo khối sáng và bóng mờ bôi lên trên mặt Chu Hoa Mai. Cuối cùng lúc kết thúc, nàng nhìn xem thời gian, chỉ bỏ ra có hơn nửa canh giờ.

Trang điểm xong vẫn chưa tính là kết thúc, trang điểm mặt là một phần, tác dụng của chỉnh bới kiểu tóc cũng rất quan trọng. Lê Mạt gỡ búi tóc ban đầu của Chu Hoa Mai xuống, chải lại cho nàng ấy búi tóc Lưu Tinh Kế có thể chỉnh sửa khuôn mặt cho nàng ấy, cố ý chừa lại hai chùm tóc ở hai bên mặt, sau đó kéo buông lơi từ trước mặt ra phía sau, cố định lại ở sau tai. Như vậy từ đằng trước nhìn vào không chỉ càng có vẻ dịu dàng mà mặt cũng nhỏ hơn không chỉ một chút, nhìn không còn là mặt bánh bao nữa, mà là mặt chữ V.

 

Chờ đến khi hoàn toàn chuẩn bị xong, Lê Mạt trực tiếp đưa tấm gương trong nhà cho Chu Hoa Mai để nàng ấy tự mình ngắm nhìn. Mới vừa rồi nàng còn chưa trang điểm xong đã cảm thấy cô nương này không dằn nổi tâm trạng, khiến trong lòng nàng cảm giác có chút buồn cười, cho nên cũng không nhiều lời nói nhảm, dựng thẳng gương lên.

“Nương, nương mau nhìn con này, mặt nhìn qua thật sự không có mập, có phải bây giờ nhìn rất gầy hay không?” Chu Hoa Mai vui mừng khấp khởi gọi nương nàng ấy.

 

Nương của Chu Hoa Mai còn nhìn thấy sớm hơn nàng ấy, có thể không biết được sao, vào lúc người khác không hề hay biết bà ấy đã âm thầm ra sức khen ngợi Lê Mạt một lần, lần này hoàn toàn biến đẹp, lại khen không dứt miệng: “Nhà Đại Sơn à, sao tay ngươi lại thần kỳ như vậy chứ, nhìn ngươi cứ thế lau một chút rồi đồ một chút, lại làm cho người ta thay đổi dáng vẻ, tay nghề này của ngươi thật sự là tuyệt.”

Tam cô nói xong lập tức móc từ trong túi ra mười lăm văn tiền đưa cho Lê Mạt: “Nhà Đại Sơn, đây là tiền trang điểm hôm nay. Sau này cứ sáng sớm ta sẽ dẫn theo nha đầu nhà ta lại đây tìm người, đến lúc đó phải làm phiền ngươi rồi.”

Lê Mạt cũng không khách sáo, trực tiếp nhận tiền, đáp: “Vậy ta thu tiền của tam cô. Từ nay về sau cứ sáng sớm ta sẽ ở trong nhà chuẩn bị, chờ mọi người đến.”

Quyết định như vậy xong, Lâm tam cô dẫn Chu Hoa Mai và Cầm Hoa cáo từ trở về nhà.

Ba người vừa rời khỏi cửa lớn nhà Lê Mạt đã nhìn thấy ba người Tống Đại Trụ, Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ ở phía đối diện đi tới, thấy các nàng từ trong nhà Tống Đại Sơn đi ra, nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, cuối cùng Vương Thúy Hoa đi lên hỏi thẳng: “Tam cô Lâm Mãn à, có phải mọi người mới từ trong nhà Đại Sơn đi ra hay không?”

Ả ta nói xong thì nhìn sang Chu Hoa Mai vô cùng xinh đẹp, cười đến sáng lạn: “Đây là con gái của tam cô đúng không, lớn lên thật xinh đẹp nha, có phải vừa mới mời nhà Đại Sơn trang điểm cho hay không?”

Chu Hoa Mai không có ở trong thôn, cho nên cũng không hiểu rõ chuyện của Tống gia, đương nhiên cũng không biết Vương Thúy Hoa này là loại người gì, chỉ nghe ả ta khen mình xinh đẹp, lập tức ngại ngùng gật nhẹ đầu:

“Mới vừa rồi Lê Mạt tẩu tử trang điểm cho ta, tay nghề của tẩu tử tốt thật đấy.”

Vương Thúy Hoa nghe nói như thế, mỉm cười nhìn về phía Tống Đại Trụ bên cạnh, trong mắt có vẻ đắc ý.

Hôm qua ả ta vừa về nhà đã nói tay nghề trang điểm của Lê Mạt có thể kiếm tiền, hắn ta còn không tin Lê Mạt lại có bản lĩnh lớn như vậy. Bây giờ mọi người chính miệng thừa nhận người ta đến trang điểm, để xem hắn ta còn có thể không tin được không.

Hôm qua Tống Đại Trụ xác thực hoàn toàn không tin, không tin nàng dâu mà Đại Sơn tùy tiện mua được lại có thể có bản lĩnh lớn như thế. Phải biết những nương tử trang điểm kia đều có đến mấy chục năm kinh nghiệm cơ đấy, sao có khả năng ai cũng có thể làm được. Thế nhưng bây giờ thấy người từ trong nhà Đại Sơn đi ra chính miệng thừa nhận, hắn ta không thể không tin.

Xem ra Đại Sơn này đã cưới được một cái cây rụng tiền nha.

Lúc trước quả thực không nên vội vàng phân Đại Sơn ra, nếu như không phân ra, bây giờ cái cây rụng tiền này chính là của nhà bọn họ, tiền kiếm được đương nhiên cũng là của nhà bọn họ, đâu cần phải vì tiền học phí của con trai mà làm việc bận rộn từ sáng đến tối đâu chứ.

Giờ khắc này, Tống Đại Trụ vô cùng hối hận với quyết định ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK